Chương 15 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Ngày mở phiên tòa Hứa Từ ở viện kiếm sát. Vụ án là công khai mở phiên tòa nhưng không phải thuộc phạm vi của anh. Hứa Từ ở văn phòng chờ kết quả.
Trong ngăn kéo có một tập tài liệu anh đã giữ rất nhiều năm, anh không dám mở ra, mỗi lần nghĩ đến Tống Lê anh đau lòng hơn nữa. Sau đó anh sẽ mở tập tài liệu này ra để kích thích chính mình.
Hứa Từ từng nghi ngờ có phải mình bị bệnh hay không, lại muốn chịu đựng những nỗi đau khác nhau tự mình gây ra cho mình.
Thời gian phiên tòa bắt đầu đã qua rất lâu, vụ án như này không khó xử lý. Ân oán nhà giàu khó nói rõ ràng, nhưng là con của Tống Lập Quốc bọn họ đều có quyền thừa kế.
Huống chi Tống Lập Quốc bị tai nạn chết một cách bất ngờ. Khi còn sống không để lại di chúc.
Có lẽ ông tự tin. Không tưởng tượng mình sẽ chết sớm hoặc là đối với ông mà nói những đứa con đều giống nhau ông không để ý tài sản mình để lại cho ai nhiều một chút ai ít một chút. Chết thì đã chết làm sao nghĩ nhiều như vậy. Muốn tranh, muốn mệt đều là những người còn sống.
Đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ bốn mươi phút. Tiểu Phan đưa tin tức đến nói ở phiên tòa xảy ra chuyện.
Khi tòa thẩm vấn đến một nửa Trương Mặc bị tố cáo đút lót tư thông làm giả chứng cứ làm tổn hại đến lợi ích của người khác.
Khi Trương Mặc kinh ngạc quay đầu nhìn cô Tống Lê ngồi im ở vị trí làn da trắng như tuyết môi vẫn đỏ thẫm như trước. Im lặng một lúc lâu cô mới nói với anh ta đúng một câu
“Luật sư Trương, tôi rất thất vọng về anh”
Trương Mặc kêu oan nhưng vụ án này đã không thể tiếp tục làm. Thậm chí có người tố cáo Trương Mặc nhận hối lộ đã lâu, còn có những hành vi phạm pháp.
Hiện trường hỗn loạn, truyền thông như ong vỡ tổ vây ở bên ngoài.
Hứa Từ ngồi trước bàn làm việc không ngừng nhìn tập hồ sơ kia. Nói với Tiểu Phan bốn chữ
“Như trong dự kiến.”
Tống Lê đã có ý trả thù anh ta sẽ không để ý đến sự viện được làm lớn.
Anh ta giấu rất kỹ, chiếc áo luật sư càng là lớp bảo vệ tốt cho anh ta muốn đào ra không dễ dàng.
Tống Y mất chút công sức cũng chỉ tìm được chút chứng cứ có căn cứ chính xác để nhào lộn anh ta, nhưng cũng đủ anh ta thân bại danh liệt trong giới luật sự.
“Anh ta sẽ tìm được luật sư tốt nhất để bào chữa cho mình”
Tống Lê nói
“Anh ta chính là một con hồ ly khôn lanh.”
Tống Y vừa nhận được một tập tài liệu, anh mở ra đọc xong hơi mỉm cười châm chọc.
“Không thể tưởng tượng được có người hận anh ta hơn em, đã đưa đến đồ quan trọng như vậy”
Tống Y nói
“Hơn nữa người này đã có chuẩn bị từ trước, nhưng biết em trở về cho nên hi vọng em ở đây.”
Tống Y nhìn cô đưa tập tài liệu trong tay cho cô nhưng khiến cô trái tim cô run lên chính là những tờ giấy mỏng đó. Ngoài tài liệu còn có một chiếc đĩa cứng màu đen
“Đừng làm hỏng, có lẽ là một phần lưu trữ duy nhất.”
Tống Y nhắc nhở cô.
Cuối cùng Trương Mặc yêu cầu gặp mặt Tống Lê, anh không rõ vì sao cô lại hãm hại anh như vậy. Những chứng cứ này đều là Tống Lê tự mình đưa cho anh, anh căn bản không có đổi.
Nhưng anh không nghĩ người của viện kiểm sát lại thật sự vì câu nói đầu tiên của anh đã đi tra rõ như vậy. Cô thoát đi rất sạch sẽ đẩy anh vào vũng bùn.
Tống Lê căn bản không đi gặp anh ta, lần gặp mặt cuối cùng là trên tòa án.
Khi đi ra khỏi tòa trợ lý đón cô, phóng viên vẫn vây chặt như nêm bên ngoài.
Vụ án lần này không xét xử công khai, bọn họ không có cách nào chụp ảnh và ghi hình.
Trợ lý nhìn ánh mắt có chút mệt mỏi của cô
“Tôi chuyển thông cáo của cô từ mai đẩy ra sau hai ngày sau, hiện giờ về nhà nghỉ ngơi sao?”
Để tiện cho công việc, công ty có thuê cho cô một căn hộ khi bận có thể nghỉ ngơi ở đó.
Tính ra vì việc này đã vài ngày cô không gặp Hứa Từ.
Hứa Từ và Trương Trọng Huân đang tra một vụ án cũ không có thời gian gọi điện cho cô. Nhưng hai người ngày nào cũng nhắn tin qua lại, nhưng chỉ là mấy câu ngắn gọn. Ngoài hỏi ăn công việc, nhớ mặc ấm, nhớ rõ ăn cơm, không được uống nước đá, sấy tóc khô mới đi ngủ. Còn cả một câu: trời mưa ra ngoài nhớ mang ô.
Khi đó là lúc chụp ngoại cảnh, cả đoàn đều xem dự báo thời tiết nói trời nắng xong mới quyết định quay chụp. Nhưng chiều vừa làm tóc xong thì trời bắt đầu mưa.
Hứa Từ luôn chuẩn hơn so với cô, vĩnh viễn có thể lẩn tránh tất cả sự không vui của cô.
Tống Lê nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người trong chốc lát.
“Không trở về phòng thuê, về nhà đi.”
“Nhưng Tổng giám đốc Tống nói hôm nay anh ấy đi Pháp.”
Tống Lê quay đầu nhìn cô
“Ý của tôi là quay về nhà của tôi và Hứa Từ.”
Về nhà rồi Tống Lê mới ý thức được Hứa Từ còn chưa tan tầm, muốn gặp mặt anh nên cô vội vàng xuống tầng đợi anh, sau đó bảo trợ lý lái xe đến viện kiểm sát.
Buổi chiều Hứa Từ vừa lúc đi ra ngoài cũng không ở văn phòng. Tống Lê là người nhà nên Tiểu Phan gọi điện báo cho Hứa Từ sau đó để cô chờ ở văn phòng.
Nhận trà nóng do anh đưa Tống Lê nói
“Cám ơn, nhưng tôi không thích uống trà.”
“Kiểm sát trưởng Hứa nói không uống trà cũng không có trà sữa uống. Anh ấy đã phát hiện mấy hôm anh ấy không ở cô đã uống tám cốc trà sữa”
“…”
Tống Lê hỏi
“Anh ấy có nói khi nào anh ấy về không?”
“Phải xem tình hình, muộn phải sáu bảy giờ, không nói chính xác được.”
Tiểu Phan còn có việc khác phải làm
“Tôi có việc có gì cô nói với tôi.”
Anh đóng cửa lại, khi đi đến chỗ Tống Lê không nhìn thấy anh ta gầm lên
“Tin nóng tin nóng tin nóng.”
Tiểu Phan điên rồi
“Chị Trình, chị nhìn thấy rồi đúng không?”
“Là mùa xuân, mùa xuân của kiểm sát trưởng Hứa”
“Rất xinh đẹp giống như ngôi sao. Vừa rồi tôi mang trà vào tay còn run”
“Có chết tôi cũng không nghĩ Kiểm sát trưởng Hứa thích người như vậy. Chiếc eo trên hông kia quá tuyệt nếu đi trên thảm đỏ chắc chắn rất đẹp.”
Trình Dư Hoan đã nhìn thấy không chỉ cô cả người của viện kiểm sát đều nhìn thấy. Tống Lê có vẻ ngoài thu hút ngừi khác. Không muốn thu hút cũng khó
“Người ta vốn là ngôi sao, chẳng qua rất bận.”
Trình Dư Hoan trước đó ở nước Nga một thời gian, khi đó Tống Lê còn chưa nổi tiếng. trong nước nếu không chú ý sẽ không biết.
Tống Lê lúc đó còn phải gặp bác sĩ, cũng không diễn nhiều lắm, đã số đều diễn kịch.
Sau khi về nước thì chụp ảnh cho tạp chí, lượng tiêu thụ lớn nên danh tiếng cũng lớn. Nhưng làm cô nổi tiếng ra thế giới vẫn là sự kiện tranh chấp quyền thừa kế tài sản kia.
Tống Y để lại cho cô một nửa cổ phần công ty mà Tống Lập Quốc để lại. Thật sự là thiên kim tiểu thư.
Trình Dư Hoan lắc đầu
“Ai, chung quy là kiểm sát trưởng Hứa của chúng ta trèo cao, người ta vẫn là thiên kim tỷ phú, tiểu phú bà.”
“Nói như vậy kiểm sát trưởng Hứa là bị bao dưỡng?”
Tiểu Phan trừng mắt.
“Khó trách khi tôi gọi điện thoại cho anh ấy nói cô Tống đến giọng anh ấy trở nên dịu dàng, người gặp được kim chủ đều có giọng như vậy.”
Tiếu Tiên xem vào một câu
“Kiểm sát Hứa chắc cũng là người có tiền. Tuy anh ấy không phải lái xe sang nhưng tôi nhớ anh ấy ở là chung cư cao cấp.”
Lúc này Trình Dư Hoan và tiểu phan đều ngẩn người.
Tiểu Phan
“…Hiện giờ nhân viên công vụ lương cao như vậy sao? Kiểm sát trưởng Hứa hình như đi làm chưa được mấy năm, sao có thể mua chung cư cao câp?”
Trình Dư Hoan nắm chặt chiếc ví lép kẹp
“Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?”
Tiếu Tiêu
“A? Sao mấy người không biết?”
Tiểu Phan và Trình Dư Hoan lắc đầu, bọn họ rất ít biết về hoàn cảnh riêng của Hứa Từ. Cũng không biết anh ấy sống ở đâu.
“Kiểm sát trưởng Hứa tốt nghiệp trường trunghojc Anh Hoa, cùng học với cô Tống.”
Người trẻ tuổi lướt mạng nhiều, hơn nữa có một lần hỗ trợ lấy văn bản Tiếu Tiêu đã đến dưới tầng nhà anh
“Trường học tư nhân trong truyền thuyết học phí một năm hơn mười vạn. Nghĩ lại cũng biết không phải người bình thường có thể vào học được. Sống ở chung cư cao cấp cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”