Chương 14 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Năm đó Lý Ngọc Trinh cũng rất nổi tiếng. Nổi tiếng tàn nhẫn. Những tình nhân khác đều mang thai rồi thượng vị nhưng bà chỉ ngủ với Tống Lập Quốc một đêm ngày hôm sau Tống Lập Quốc phải ly hôn và cưới bà.

Kết hôn một năm sau thì sinh Tống Lê sinh song bà tiếp tục cuộc sống độc thân của mình. Dù sao Tống Lập Quốc cũng có tình nhân ở bên ngoài. Mỗi người chơi theo cách riêng của họ.

Bà không phải người trong mắt không chịu được một hạt cán nào giống như vợ trước của Tống Lập Quốc. Cho nên Tống Lập Quốc có thể cho bà ngồi vị trí bà Tống mười mấy năm. Mãi cho đến khi Tống Ngọc Trinh chơi quá điên, khiến cho tin tức vợ ông ngoại tình lên cả truyền thông.

Khi ly hôn, vụ án ly hôn kéo dài nửa năm, về tài lực vật lực Lý Ngọc Trinh đều không so được với Tống Lập Quốc. Hai vợ chồng đều rất tàn độc mọi người đều biết rõ ràng. Nhưng vì chuyện ngoại tình bị vỡ lở, Lý Ngọc Trinh không có phần thắng trong chuyện này.

Nhưng không ai ngờ được, dưới tình huống như vậy bà còn có thể trở mình ngược gió được bồi thường.

Tống Lê giống Lý Ngọc Trinh Tống Lập Quốc nghi ngờ cô không phải con mình không có xem xét gì trực tiếp phán theo mẹ.

Hiện giờ Tống Lập Quốc đã chét, tất cả mọi người đều tò mò Tống Lê sẽ kiếm được bao nhiêu tiền trong vụ án tranh chấp tài sản này.

Có thể giống Lý Ngọc Trinh năm đó đánh một vụ tuyệt trần không. Tống Lê là đương sự nhưng luật sự của cô khiến mọi người không nghi ngờ điề này.

“Bảo vệ ngồi không sao?”

Trợ lý nói

“Người quá nhiều bảo vệ không ngăn được.”

“Quên đi”

Tống Lê nhận mệnh đội mũ đeo khẩu trang

“Từ cửa sau đi ra ngoài lái xe đến cửa đón tôi, lái chiếc xe bình thường tiểu kim lái. Chiếc xe của anh ta phóng viên không nhận ra, bị hỏng cũng không tiếc.”

Trợ lý

“Được…”

Tống Lê đội mũ đeo khẩu trang đi ra cửa sau, trợ lý đã bảo lái xe hỏi tiểu kim lấy chìa khá xe, có lẽ cần hai phút thời gian.

Trong hai phút này có thể xảy ra chuyện gì, khi cô nghe được tiếng bước chân dồn dập Hứa Từ đột nhiên xuất hiện trước mặt, giải vây cho cô

“Lên xe.”

Người đàn ông lái chiếc Hally trong rất ngầu, rất không phù hợp với đồng phục kiểm sát viên của anh.

Trước đây anh không biết lái xe máy, hơn nữa sợ ngã nhưng Tống Lê luôn kéo anh ngồi sau cô và rủ ảnh trốn học.

“Chưa đủ tuổi để lái xe…”

Khi anh ngồi lên xe sẽ nhắc nhở cô như vậy. Nhưng đã muộn chân ga của Tống Lê rất nhanh, anh không thể không ôm chặt eo cô. Gió bên tai rất lớn, át hết các âm thanh khác.

“Anh nói gì, em không nghe thấy.”

Bây giờ là cô ngồi sau anh, ôm sát thắt lưng anh, đầu đội mũ ghé sát vào lưng anh, kiên định và an tâm.

Chiếc Halley lao đi trước khi phóng viên kịp đến lao ra con đường lớn rợp bóng cây ngô đồng.

“Sao anh lại trộm lái xe của em?”

“Em nói gì?”

“Em nói”

Tống Lê ghé sát vào tai anh

“Ánh nắng chiều hôm nay thật đẹp.”

Giống như buổi chiều khi hai người còn học trung học cô lôi kéo anh trốn học vậy. Khi đến bờ biển mặt cô đã bị gió thôi cứng ngắc, hoãn vài giây mới cười lại được. Cô đứng lên lắc lắc đầu, tóc bị gió thổi rối tung.

Cô đá hòn đá nhỏ về phía anh, bước nhanh rồi sau đó là chạy.

Tống Lê bổ nhào vào ngực anh, hôn anh, dùng răng cắn môi anh.

“Hứa Từ anh lái xe quá nhanh, anh không thể chậm lại sao.”

Cô gần như treo trên người anh, chiếc váy xẻ tà của cô tuột xuống anh chạm vào da đùi nhẵn nhụi của cô. Nhướng mày

“Vừa rồi chưa kịp nhìn là em mặc váy.”

“Hứa Từ anh mới hơn hai mươi tuổi, đừng có như ông già vậy? Mặc váy thì làm sao?”

Tống Lê bị vẻ mặt nghiêm túc của anh cười không ngừng nghiêng đầu hỏi

“Không tốt?”

“Đẹp nhưng trời lạnh.”

Hứa Từ nói

“Cẩn thận về sau bị thấp khớp”

“Mặc kệ dù sao già sẽ bị thấp khớp nhưng anh chăm sóc em đi, em không đi được anh cho em ngồi xe lăn.”

Tống Lê nghĩ nghĩ

“Không đúng, thể lực của anh tốt như vậy già chắc chắn có thể cõng em”

Tống Lê nghĩ đến những việc này liền tâm huyết dâng trào, Hứa Từ vừa mới vén mấy sợi tóc rối trên mặt cô ánh mắt cô đã sáng lên nói:

“Hứa Từ, anh cõng em đi trên bờ biển đi, em muốn hóng gió biển”

Anh gật đầu sau đó cởi áo khoác khoác lên vai cô. Lưng anh rất rộng lớn như một ngọn núi vững vàng cho người ta có cảm giác an toàn. Tống Lê leo lên nghiêng người hôn lên tai anh. Gió biển thổi khiến tai anh rất lạnh nhưng môi cô vừa mềm vừa ấm.

Hứa Từ gần như lập tức cứng người

“Làm sao vậy?”

Cô hỏi. Hứa Từ cúi xuống nhìn phía dưới

“Anh cứng, Tống Lê…”

Trước kia Hứa Từ cũng thường xuyên cương cứng ở những thời điểm cô không tưởng tượng được. Rõ ràng là có khi đùa giỡn như thế nào trong lòng cũng không loạn.

Tông Lê không có kiên nhẫn, trêu vài lần thấy anh không có phản ứng cũng không trêu nữa. Dù sao nói muốn làm anh thường xuyên đưa ra rất nhiều lý do, nói làm quá sớm không tốt cho cơ thể. Tống Lê ừ à căn bản không nghe anh nói, nên rất nhiều lần đùa giỡn. Nhưng lần đó cô ngồi ghế dài trong trường học, sau lưng cô là cây tử đằng đổ xuống như thác nước. Trời chiều mây dày như bước tường.

Tống Lê đá đá viên đá dưới chân, có chút nhàm chán. Hứa Từ khi ở cùng cô rất ít nói, nói nhiều chỉ là việc học của anh ở trường học. Anh thích đi học còn cô thì không. Giáo viên cho anh áp lực cũng lớn, nói phải quan tâm người nhà, đại học không thể sống một mình.

Cô buồn ngủ, trong đầu tự hỏi mây trên trời dày như vậy, con kiến dấu trong có có thể không tìm thấy không. Còn có món nướng bên ngoài trường học thơm như vậy làm thế nào mới trộm mấy đồng đi mua ăn mà Hứa Từ không biết…

Kết quả Hứa Từ ngẩn người nói với cô

“Tống Lê em đứng lên.”

“Ừ, vì sao?”

Cô thật sự thích nằm như vừa rồi, vừa rồi có gì đó đâm vào cô nhưng Hứa Từ lại tìm cho cô tư thế thoải mái khác. Hứa Từ thở ra từ từ

“… Anh cương cứng.”

Tống Lê

“…”

Hứa Từ cõng cô trên lưng bước đi hơi lạ, nhưng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của cô. Vài lần Hứa Từ đều chịu đựng xúc động muốn ném cô xuống biển, để cô thu liễm một chút. Tống Lê ngừng cười hỏi anh:

“Hứa Từ anh học lái xe khi nào vậy?”

“Chín năm trươc?”

“Là năm em vừa rời đi kia sao?”

“Ừ.”

Quá khứ không có gì không thể nói. Tống Lê hôn hai má của anh

“Hứa Từ, vậy anh nhất định rất nhớ em.”

“Đúng vậy.”

Cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn cảm giác trống rỗng trong lòng ít một chút, ít hơn một chút nữa.

Trái tim là ánh sáng điều khiển bộ phận sinh học. Anh không biết ngoài Tống Lê còn có cái gì điều khiển được nó.

Hứa Từ thường xuyên nhớ khi cô không vui sẽ rủ ảnh trốn học, có lẽ gió cũng có thể.

Trời sắp tối rồi. Hứa Từ buông cô xuống

“Vụ án chuẩn bị thế nào?”

Ba ngày sau mở phiên tòa. Đã chuẩn bị hơn một tháng Tống Lê nói không cần lo lắng. Hứa Từ nói

“Đúng, Trương Mặc là luật sư của em, không cần lo lắng.”