Chương 12 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Khi cô về đã mười giờ tối. Hứa Từ đợi cô ở nhà thật lâu.

Ban ngày ở viện kiểm sát anh biểu hiện rất bình thường. Nên làm việc thì làm việc giờ ăn cơm thì ăn cơm.

Thấy dấu hôn lộ ra trong cổ áo của anh Tiểu Phan giống như nhìn thấy quỷ. Đi phòng hồ sơ tìm hồ sơ dính rất nhiều bụi lại có mồ hôi khi rửa mặt trong nhà vệ sinh Hứa Từ cởi bỏ cúc áo cúi đầu phát hiện trên xương quai xanh càng nhiều hơn, chi chít dấu hôn, còn có cả mấy dấu răng. Lộ ra ngoài chỉ là một góc.

Trình Dư Hoan cùng mấy cấp dưới rất nhiều chuyện, khi ăn cơm ở căn tin bàn tán thật lâu cuối cùng vẫn là tiểu Phan kiên trì đến gần hỏi

“Kiểm sát trưởng Hứa, anh có bạn gái rồi?”

“Ừ.”

Tiểu Phan quay đầu lại nhìn mấy người Trình Dư Hoan đều đang nhìn về đây nháy mắt

“… Dấu hôn này đều là cô ấy cắn?”

Hứa Từ ngẩng mặt mấy người kia nhanh chóng cúi đầu.

Cảm xúc của anh rất bình tĩnh, giọng không có độ ấm gì nhưng không phải người ít nói

“Ừ.”

Tiểu Phan rất nhanh trở về báo cáo kết quả công tác.

“Mẹ nó, Tôi sắp bị hù chết. Loại vấn đề này mấy người cũng dám bảo tôi đến hỏi.”

“Tổ chức giao cho cậu trọng trách cậu hoàn thành thật sự xuất sắc.”

Trình Dư Hoan cầm tay anh

“Cậu vất vả rồi, đồng chí tiểu Phan.”

Bọn họ thì thầm bàn tán thật ra anh đều nghe rõ. Đơn giản chính là giương nanh múa vuốt thay anh ăn mừng cuối cùng thoát khỏi thân phận xử nam.

Trình Dư Hoan còn tiếc hận một chút thay tiếu tiếu. Nó rằng nhìn dấu hôn kia là biết Kiểm sát trưởng Hứa trên giường điên cuồng như thế nào.

Tiểu Phan cũng gật đầu nói với rồi khi anh ta cùng Kiểm sát trưởng Hứa vào toilet nhìn đến những chỗ khác cũng có.

Tiểu Tiếu mặt đỏ lên nói không cần đùa nữa, cô muốn thuận lợi được chuyển chính thức. Nhưng cũng rất kinh ngạc vì kiểm sát trưởng Hứa thích cô gái cuồng dã.

Cô vẫn luôn nghĩ người lạnh lùng như anh ta phải tìm một cô gái dịu dàng chăm sóc. Bọn họ đều cực kỳ hâm mộ bạn gái anh có phúc, nhưng lại lo lắng thân thể của anh ăn không tiêu. Xử nam 27 tuổi sao…. Thật sự là vất vả cho anh.

Hứa Từ hơi cảm thấy buồn cười. Nhưng trong lòng đã âm thầm nghĩ về nhà nhất định phải bồi thường cho cô. Nguy cơ cảm khi sáng nay nhìn thấy người đàn ông kia đang đè ép trong lòng ăn cơm trưa xong tiêu tan không ít đến khi cô về muộn lại nhấc lên tận yết hầu.

Anh như là kể mua dây buộc mình, những sợi dây thít chặt khiến anh thở không nổi. Di động ngay bên cạnh nhưng anh vẫn chịu đựng không quấy rầy cô.

Có lẽ cô đang vội, muộn thế nào cũng nhất định trở về. Đợi chín năm cũng không kém chín mười tiếng này.

Hứa Từ kiên nhẫn chờ đợi mỗi giây mỗi phút trôi qua. Khi anh sắp không chờ đợi nổi thì cô cuối cùng cũng đẩy cửa thư phòng ra.

Phòng khách sáng đèn, áng sáng từ phía sau chiếu vào một mảng lớn

“Hóa ra anh ở đây, em còn nghĩ anh chưa về.”

Tống Lê chưa bước vào cửa

“Em mua đồ ăn để ăn đêm được không? Em mới làm móng không muốn bị hỏng.”

Thư phòng rất tối, chỉ có một bóng đèn bàn.

Hứa Từ ngược sáng nhìn cô vẻ mặt đều như ở trong bóng ma. Tống Lê không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.

Tiếng ghế dựa ma xát trên mặt đất rất chói tai. Tống Lê nhìn thấy anh bước nhanh đến túm cô vào thư phòng sau đó đóng cửa lại.

Cô bị đặt lên cửa hôn, anh hôn cô kịch liệt hung ác so với bất kỳ lần nào khác. Anh vừa mới đụng đến cô, khóe môi đã bị phá hỏng mùi máu tươi cùng nước bọt lẫn vào trong miệng.

Tống Lê đau hơi khe gọi

“Hứa Từ….”

Hai tay cô bị anh bắt chéo sau lưng, Hứa Từ biết cô bị đau nhưng lại không khống chế được sức lực của mình.

Cắn cô xong anh chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương. Tống Lê xen vào cùng quấn quýt. Anh giống như con quỷ hút máu, vừa mút vừa liếm cắn ở cổ cô. Giống như muốn hút kiệt máu trong người cô mới thôi.

Không khĩ hơi loãng, Tống Lê thở hổn hển, đầu vì thiếu oxy mà có vẻ trì độn khi anh đè cô lên cửa cô cũng chưa phản ứng lại.

Trong toàn bộ hành trình Hứa Từ chỉ nói hai chữ

“Nhấc chân.”

Anh cởi quần cô ra.

Hứa Từ nói ngày lạnh không thể mặt quần ngắn cũng không thể mặc váy. Khi ra ngoài cô nghe lờ anh mặc quần dài chẳng qua cẩn thận chọn áo cổ chữ V lộ ngực lại lộ xương quai xanh.

Môi Hứa Từ không dày nhưng đủ thịt khi hôn thật mềm, dấu hôn nóng bỏng dừng sau lưng bên dưới của Tống Lê theo nụ hôn của anh đã có nhiệt lưu tràn ra. Đầu vú bị ma sát với cánh cửa cứng mà phát đau. Những miệng vết thương tối hôm qua anh tự tay bôi thuốc lúc này đã bị tróc vảy, hai đầu vú lúc này gặp một lượt kích thích mới

“Hứa Từ…”

Tống Lê không còn chút sức lực nào, vừa thoải mái lại vừa kích thích. Bàn tay đầy mồ hôi để lại tên cửa một vệt dài.

Cô quỳ trên mặt đất, giây tiếp theo Hứa Từ chen vào giữa hai chân của cô, nâng mông cô lên, đặt hai tay lộn xộn của cô lên cánh cửa, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t thô lớn bất ngờ không để cô thích nghi đã cắm vào tiểu huyệt

“Đau quá…”

Cô đau đến nước mắt tràn ra.

“… Hứa Từ…”

Đi vào quá sâu, gần như là xỏ xuyên qua linh hồn của cô. Tiểu huyệt của cô vô ý cuốn lấy d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh, không ngừng co bóp lại đè ép. Hứa Từ đợi cô thích ưng xong mới bắt đầu ra vào, nhưng lực cũng không nhẹ. Mỗi một lần đều mạnh đến nỗi như muốn ghim cô lên cửa, â/m h/ộ của cô bị ma xát đên đỏ bừng. Tiếng khóc của cô dần dần dày lên thành tiếng nức nở

“Đừng khóc.”

Hứa Từ đưa mười ngón tay lên khe hở của cô nhẹ nhạng hôn lên khóe môi của cô

“Tống Lê đừng khóc.”

Dưới dường khóc anh hiểu ý đau, trên giường khóc anh hiểu ý ngoan.

Hứa Từ và Tống Lê đã từng cùng đọc một quyển sách. Trong sách hồ ly nói

“Hiện giờ đối với tôi mà nói, anh chỉ là một thằng nhóc giống ngàn vạn thằng nhóc khác không có gì khác nhau cả. Tôi không cần anh, anh cũng không cần tôi. Giống nhau, tôi ở trong mắt anh chính là một con hồ ly bình thường giống ngàn vạn con hồ ly khác. Nhưng nếu anh thuần dưỡng tôi, chúng ta sẽ cần nhau.”

Lúc đó Tống Lê đặt sách trên mặt bàn hôn anh. Anh trốn không thoát. Dưới tình thế cấp bách cầm quyển nháp che trước mặt.

Nhưng trang giấy mỏng chống đỡ được không khí, nhưng cảm giác mềm mại mơ hồ.

Cô không dùng son môi, nhưng dấu hôn ướt át làm cho anh đêm khuya đi ngủ tim cũng đập mạnh.

Đôi mắt hồ ly của Tống Lê cười rất tinh ranh.

“Hứa Từ anh cũng thử thuần dưỡng em đi.”

Nhưng cô là con hồ ly tinh ranh, mặc dù để súng vào tay anh Hứa Từ cũng không trở thành thợ săn vĩ đại được.

Hồ ly nói nếu anh thuần dưỡng tôi, chúng ta sẽ cần nhau.

Ai cũng không thể quên được, cũng phải nhớ rõ có trách nhiệm đối với sự phục tùng của mình. Nhưng tạo ra ràng buộc tất nhiên phải thừa nhận sự mạo hiểm. Hứa Từ dùng d/ư/ơ/n/g v/ậ/t hung hăn đâm vào người cô, gần như đâm đến cực hạn.

Cổ tử cung của cô đều bị anh đâm mở, ra ra vào vào không ngừng.

Tống Lê bủn rủn cả người. Giọng nói khàn đặc khiến cô cảm thấy mình đã hôn mê bất tính.

Hứa Từ cắn lưng cô để lại rất nhiều dấu vết. Trên vai cũng đều là những dấu răng của anh.

Người bị phục tùng là anh, điên cuồng cũng là anh.

Anh rời xa hồ ly chín năm, làm nhiều ít lần đều không đền bù lại được.

Hứa Từ ôm nhấc bổng cô lên đập vào giá sách những quyển sách trên giá cũng rơi xuống.

Tống Lê nắm chặt vai anh, khi anh ra vào cô ngẩng cao đầu, lộ ra một độ cung duyên dáng.

Hai đùi cô bị anh ôm lấy Hứa Từ ra ra vào vào, dùng d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn va chạm bên trong thân thể cô. Cơ thể cảm nhận sự sung sướng trước giờ chưa từng có, nơi riêng tư phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Giá sách chấn động, Hứa Từ gục vào ngực cô, khéo mắt tràn ra những giọt nước mắt

“Tống Lê, em cũng nói yêu anh đi.”

Sau khi trở về em còn chưa nói yêu anh lần nào, nói em cũng yêu anh đi, lần sau cũng không bỏ đi nữa.

Đồ ăn đặt trên bàn nhưng khi Tống Lê tỉnh lại đã nấu xong rồi. Một mâm tôm thịt ngon miệng dầy. Nhưng cô cô đau đến không muốn ăn chút nào.

Khóe mắt vẫn còn đỏ, lông mi bị nước mắt ướt nhẹp, dính thành tình đám.

“Hứa Từ anh luôn không đúng với em, đối với em hơi ác, luôn khi dễ em.”

Cô rất thích trả đũa. Đôi khi mùa đông cô mặc váy ngắn, đi đường không thể cúi đầu chơi di động, không cho anh đến ôm cô bởi vì trong ngực cô có hoa của bà già bán hoa trên đường tặng cô…

Bọn họ đang giận nhau, cô luôn có nhiều lý do để giận như vậy. Sau đó lần khác anh khi dễ cô, nhưng lại dễ dỗ dành. Chỉ cần anh chủ động hôn hôn cô một chút cô sẽ tươi cười. Hứa Từ ôm cô lên đưa nước cho cô uống, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp

“Mỗi lần em đều khi dễ anh”