Chương 11 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Hứa Từ có ám ảnh sạch sẽ, đừng nói ăn cái gì trên giường, mà mang đồ vật vào phòng ngủ anh cũng không thể chấp nhận.

Những chuyện như vậy Tống Lê làm không ít, mỗi lần như thế anh đều chiều theo ý cô.

Đợt cô gầy quá kia vì dỗ cô ăn cơm còn đặt hẳn bàn ăn nhỏ trên giường.

Sáng hôm sau đi làm Tống Lê đứng ở cửa đeo cà vạt cho anh. Dáng người anh cao, mỗi lần đều phải cúi đầu. Còn chưa bắt đầu anh thoáng nhìn cô đi chân trần tới đã xoay người cầm dép lê cho cô

“Nền nhà lạnh lần sau nhớ đi dép.”

Tối hôm qua trước khi ngủ lại làm một lần.

Buối sáng dậy hơi muộn.

“Anh đi nhanh như vậy không phải em sốt ruột sao?”

Anh phối hợp xoay người cúi đầu. Cô không đủ cao cũng không cần kiễng cân, động tác thành thạo thắt cà vạt cho anh xong bắt đầu cầu khen ngợi:

“Đẹp không?”

Trước kia khi anh học trung học đồng phục cũng cần đeo cà vạt.

Tống Lê lần đầu tiên thắt đã học thật lâu. Cô vụng về thường xuyên thắt xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hứa Từ chính là đối tượng cho cô luyện tập.

Cách nhiều năm như vậy.

Anh không ở cạnh cô cô cung không ngượng tay, có những thứ đã khắc sâu vào trong trí nhớ.

Hứa Từ nhìn cô ánh mắt trở nên sâu thẳm. Tống Lê vừa buôn tay đồng thời anh lập tức hôn lên môi cô. Cô bị ép về phía sau.

Hứa Từ dùng tay đỡ gáy cô

“Đẹp.”

Tống Lê rất hài lòng với tay nghề của mình.

“Hôm nay anh sẽ làm những việc gì?”

“Rất nhiều việc, những việc nhỏ nhặt. Thảo luận về vụ án, hỏi cung, tham gia vụ án hoặc là xem xét hiện trường vụ án. Hẳn là em cũng không cảm thấy hứng thú”

Cô chỉ thích một số việc kích thích gì đó. Những chuyện tình rườm rà vụn vặt này đối với cô mà nói đều có chút nhàm chán.

Tống Lê mất hưng bĩu bĩu môi:

“Ai nói vậy?”

Cô túm chặt cà vạt của anh.

“Em cảm thấy hứng thú với tất cả những chuyện liên quan đến anh. Hôm nay anh bàn về vụ án gì?”

Hứa Từ nói

“Vụ án trên phố Trường Phong kia.”

Vụ án vừa xảy ra không bao lâu cô còn nhớ rõ.

“Có nghiêm trọng không?”

“Nghi phạm đã bị bắt giữ, người bị hại đã được cứu, cụ thể thế nào còn phải tiếp tục thẩm tra.”

Cô ngủ không tốt, mắt hơi hồng. Hứa Từ hôn hôn lên mắt cô

“Không thể nói nhiều hơn với em, nếu công khai thẩm tra xử lý anh sẽ dẫn em đi xem.”

“Em không cần xem. Chắc chắn nhàm chán. Nhưng em hi vọng người xấu đều bị đưa ra công lý.”

Cô không đồng ý với anh, giục anh đi

“anh đi làm nhanh đi, anh bị muộn rồi.”

Hứa Hừ nhéo nhéo má cô

“Được.”

Anh đi không bao lâu Tống Lê cũng thay quần áo đi ra ngoài.

Cô không biết Hứa Từ đã quên một tập tài liệu, vì thế khi quay lại thấy cô bước lên xe một người đàn ông.

Một chiếc SUV màu đen không quá thu hút, nhưng vẫn nhìn ra được rất đắt tiền.

Người đàn ông lái xe Tống Lê đứng ở bên ngoài nói mấy câu rồi mới lên xe. Chiếc xe dừng một vài phút mới di chuyển nhưng Hứa Từ vẫn thấy rõ gương mặt của người kia. Rất quen.

Hứa Từ không thể quên được. Chín năm trước anh đã gặp qua dưới tầng nhà Tống Lê.

Lên xe xong Tống Y hỏi cô định khi nào thì khởi công. Kết quả nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô

“Rõ như vậy em cũng không che đi một chút?”

Tông Y còn muốn tìm cho cô một trợ lý nhưng rõ ràng một tháng nay cô không định làm gì, chơi cũng chơi đến điên rồi.

Tống Lê tâm tình tốt hừ lạnh

“Anh quản tôi, cho tôi lộ vú cũng là vú của tôi không liên quan đến anh”

Cô không có tình cảm gì với người anh cả này. Tám anh chị em nhà họ Tống không có một người dễ gần. Tống Lê không phải là em duy nhất của anh, nhưng là người duy nhất sống cùng anh trong một nhà.

Mẹ của Tống Lê giống như phụ nữ khác đều là tình nhân thượng vị, nhưng sau khi kết hôn mới sinh Tống Lê.

Những người khác Tống Y không quan tâm cũng không để ý.

Sau gặp được thấy cũng không bằng Tống Lê.

Trước kia ở nhà họ Tống Tống Lê không ít lần giáp mặt gây sự với anh, hai anh em như nước với lửa nhưng không ngờ cuối cùng người kéo cô một phen lại là Tống Y.

“Em khinh thường nhà họ Tống như vậy? Đi cầu người ngoài lại không biết trở về”

Lúc ấy Tống Lê được tòa phán theo mẹ, Lý Ngọc Trinh sau khi kết hôn lần nữa không quan tâm đến cô, huống chi là Tống Lập Quốc.

Khi Tống Lê bất lực vì Cam Can uy hiếp tung ảnh khỏa thân của cô, Tống Y đã đứng trước mặt cô mắng:

“Tống Lập Quốc và Lý Ngọc Trinh mặc kệ em nhưng anh trai em còn chưa chết.”

Khi đó Tống Lê lần đầu tiên cảm thấy anh thật sự giống anh trai mình.

Cam Can ngồi tù mấy năm, bởi vì có Tống Y nên đến giờ còn chưa được ra tù.

Tống Y hỏi cô

“Giờ em cùng kiểm sát trưởng kia sống chung?”

“Sửa lại một chút, đó là em rể tương lai của anh.”

“Chín năm em đi Matxcova anh ta không đến thăm em một lần, người đàn ông như vậy cũng xứng làm em rể tôi sao?”

Tống Lê vừa muốn phản bác nhưng anh ta không nghe, chuyển đề tài lạnh lùng hỏi

“Nghe nói em đổi luật sự, tìm ai?”

“Trương Mặc.”

Cô đưa danh thiếp trong túi cho anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên

“Một luật sư không tồi, có rảnh anh đi gặp đi”

Danh thiếp màu vàng, rất tinh xảo. Tống Y nhìn hai chữ “Trương Mặc” trầm ngâm suy nghĩ một chút một tiếng cười gằn tràn ra yết hầu

“Hóa ra sau khi em về nước người đầu tiên khai đao là anh ta.”

Chín năm trước cô rời đi vì sự kiện Cam Can. Không ai biết rõ, Cam Cam chỉ là một mồi lửa. Bởi vì bệnh trầm cảm của cô đã bắt đầu trở nên nặng. Năm mười bốn tuổi Tống Lê đã trổ mã rất xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly, linh động quyến rũ.

Lần đầu tiên cô gặp phải quấy rối tình dục chính là bị dượng sờ chân ở nhà bác. Cô nói cho mẹ, nói cho bác nhưng tất cả mọi người mắt cô là đồ hồ y.

Bọn họ nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, không thật sự bị xâm phạm liền lựa chọn nhẫn.

Cô vĩnh viễn nhớ khi đó sau khi bác cô biết chuyện này còn huyên thuyên với hàng xóm, nói cô giống như Lý Ngọc Trình từ nhỏ đã hư hỏng như vậy.

Lần thứ hai là Cam Can. Một tên biến thái của trường trung học.

Khi đó cô cùng Minh Dư đến trung tâm thể thao tập quyền anh một năm cho nên khi Cam Can trộm quấy rối cô, Tống Lê không chút khách khí đạp cho anh ta một cước.

Nhưng anh ta còn khó chơi hơn

“Mày muốn cho Hứa Từ biết mày hư hỏng từ nhỏ thì cứ việc đi tố cáo tao”

Cam Can uy hiếp cô

“Anh ta hẳn còn không biết, khi mày quen nó mày còn quyến rũ dượng mày đi? À hương vị ông già có phải là không so được với thanh niên không?”

“Mày đúng thật là hăng hái đối với Hứa Từ. Con người lạnh như băng không quan tâm đến người khác, nhìn cấm dục người ta đã muốn dán lên, khó trách mày vội vàng như vậy, tắm cũng nghĩ đến anh ta…”

Tống Lê học nghệ không giỏi nhưng đánh Cam Can thì thừa sức.

“Mày nhắc lại anh ấy thử xem”

Cam Can quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng dậy được

“Anh ấy, anh ấy nào? Là lão dượng sắc quỷ hay là mày vẫn tâm tâm niệm niệm Hứa Từ?”

“Tốt nhất mày giết chết tao.”

Cam Can hung ác nham hiểm mở miệng.

“Nếu không chuyện này sớm muộn nó sẽ biết.”

“Hiện giờ tao muốn giết mày.”

Nhưng không ngờ đối phương lại không sợ hãi

“Mày giết chết tao tao sẽ cùng mày xuống địa ngục nếu không tao vẫn là âm hồn không tan”…

Năm đó bán ảnh khỏa thân của cô cho Cam Can, ngoài một nam sinh không rõ còn người kia là Trương Mặc.

Anh ta để cameras trong khách sạn cô hay ở, chụp vô số bức ảnh và video đều là cô tắm trong bồn tắm lớn.

Mỗi một đêm cô đều bị bóng đè tra tấn. Chín năm rồi cô nhìn bồn tắm lớn vẫn sợ hãi nhưng dựa vào cái gì khi anh ta gặp lại cô anh ta đều đã quên

“Đúng vậy.”

Tống Lê quay đầu nhìn anh ta đôi môi đỏ mọng cười rộ lên lạnh lùng nhưng xinh đẹp vô cùng

“Em về là muốn cho tất cả những người đã đắc tội em đều xuống địa ngục hết.”