Chương 5 - Thu Hải Đường
15
Dần dần, tin đồn về công chúa Huệ Ninh vô tình rơi xuống nước và Hạ Thái y liều mạng để cứu ngày càng lan rộng và đã trở thành một huyền thoại ở kinh đô.
Bệnh tình của Hạ Kỳ dần dần thuyên giảm, câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác, nội dung ngày càng phong phú.
Hai người cùng nhau đi đến ngự hoa viên, công chúa làm điệu bộ yêu cầu Hà Thái y cõng nàng trên lưng, công chúa cho Hạ đại phu uống thuốc, khi làm như vậy, cả hai đều cúi đầu, đỏ mặt và mỉm cười ngượng ngùng.
Mọi người đều cảm động thở dài, họ thực sự là một đôi thần tiên, một cuộc hôn nhân do ông trời ban tặng.
Không hiểu sao khi nghe câu chuyện hay này, ta thấy chán nản nên chỉ đóng cửa lại và im lặng.
Nhưng ta vẫn cảm thấy mình có chút lo lắng cho Hạ Kỳ, nếu ta chạy đến gặp hắn, cuối cùng lại nhìn hắn yêu công chúa, vậy ta sẽ là ai đây?
Ta vùi đầu vào chăn, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí ta cũng không biết mình tức giận vì điều gì.
Chu Vân Lượng nhìn ta nói: “Ta thấy gần đây ngươi có chuyện gì đó không ổn.”
Ta bướng bỉnh nói: "Không, chẳng có chuyện gì đó xảy ra với ta cả. Ta hoàn toàn ổn."
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi vừa rót trà vào cốc của mình, nhưng uống trà của ta.”
Ta nhìn xuống và nhận ra mình quả thực đã cầm nhầm tách trà.
"Thì sao? Ta lỡ tay cầm nhầm thôi."
Ta tiếp tục cứng rắn.
Hắn thở dài, "Trương Hồng? là cô bé mới lớn. Ta không có ý gì với cô ấy cả. Nhìn thấy một cô gái ngoan ngoãn, ngươi không thể tức giận như vậy được."
Ta không có nơi nào để trút giận, hắn đến thăm ta, ta thực sự không biết suốt ngày hắn nghĩ gì, ngay từ đầu hắn đã cảnh báo ta không được h am m uốn cơ thể hắn và không được âm mưu xấu xa. .. Cứ giống như một cục tức.
Ôi, sao ta có thể nghĩ nhiều đến việc cố gắng làm cho hắn ghen?
Hơn nữa, chúng ta rõ ràng là anh em tôn trọng nhau, ta có thể coi hắn là anh em, hắn coi ta như anh em sao?
Ta ném cho hắn ta một cái nhìn dữ dội và bước đi mà không nhìn lại.
"Này! Ngày mai ta sẽ phái cô ấy đi phục vụ người khác!"
Chu Vân Lượng hét lên sau lưng ta.
Ta phớt lờ hắn.
Kết quả là hắn ta càng hét to hơn: "Vậy bây giờ ta sẽ phái cô ấy đi phục vụ người khác!"
16
Hơn nửa tháng sau, ta mới gặp lại Hạ Kỳ.
Xương cốt của hắn như còn nguyên vẹn, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Hắn mang theo hộp thuốc đến chỗ ta, ta quay lưng lại với mọi người, chỉ còn chúng ta trong phòng.
Hắn mỉm cười chào ta: “Phu nhân”
Thực ra ta rất nhớ hắn, nhưng bây giờ hắn đang đứng trước mặt ta, ta lại không muốn nhìn hắn chút nào.
Hắn nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở ta và gọi lại ta: "Phu nhân?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không dám, ngươi cũng sắp làm phò mã rồi.”
Nụ cười của hắn đông cứng trong giây lát rồi dần biến mất.
Hắn nói: “Người cũng nghe thấy rồi.”
Ta nói: “Truyện hay quá, dù không muốn nghe ta cũng có thể nghe rõ”.
Hắn cụp mắt xuống, rồi lại ngước lên, gượng cười rồi mở hộp thuốc ra mà không nghe lời ta.
"Trước đây ta ở trong phủ một thời gian, có thể đại khái đoán được tính tình của phu nhân. Ta viết một ít công thức nấu ăn, cũng theo tính chất của phu nhân mà thay đổi một số công thức thông thường. Người xem..."
Hạ Kỳ cứ lải nhải mãi, trong hộp thuốc nhỏ của hắn viết một chồng toa thuốc dày cộm, có loại trị mất ngủ, có loại trị an thần, có loại trị cảm lạnh, tiêu chảy, nhức đầu, tê chân, đau thắt lưng và các bệnh khác. Tất cả.
Ta chỉ ngồi đó lắng nghe nhưng không nghe thấy gì, cuối cùng hắn nói xong, lấy ra một lọ sứ nhỏ màu trắng từ dưới chồng tờ đơn thuốc.
Anh đưa cho ta chiếc lọ sứ trắng.
Ta cầm lấy và mở ra xem, bên trong có mấy bông thu hải đường.
Ta đếm được tổng cộng bảy bông.
Tính cả chiếc hoa hắn tặng ta lần trước, có đúng tám bông hoa.
Tám năm, tám bông hoa.
Ta chợt muốn khóc.
Nhưng ta đã cố kìm nước mắt, nhìn hắn và hỏi: “Hôm nay Thái y chuẩn bị tốt thế phải chăng định sau này trở thành phò mã và không bao giờ gặp lại ta nữa?”
Hắn không trả lời ta
"Tính tình con người thay đổi. Tốt hơn hết ta nên nhờ đại phu xem qua những đơn thuốc này trước khi sử dụng”.
Ta hỏi hắn: “Vậy ta còn có thể mời Thái y giỏi nhất Thái y viện được không?”
Hắn sửng sốt một lúc rồi nói thêm: “Đương nhiên, Thái y viện luôn có những đại phu giỏi nhất.”
Đúng, Thái y viện sẽ luôn có Thái y giỏi nhất, nhưng không còn là hắn nữa.
Hắn nhìn ta và mỉm cười có chút gượng ép:
“Phu nhân may mắn hơn ta, lấy được người mình thật sự thích. Vậy thì ta chúc phu nhân một đời êm đềm, không lo âu”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn đang rời đi, không hiểu sao ta chợt có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn, cuối cùng ta không thể kìm lòng được nữa, lao ta ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa người vào lòng, tựa đầu vào lưng…
Hắn đông cứng lại.
Ta nói: "Hạ Kỳ, gần đây ta chợt phát hiện ra một điều."
“Ta nhớ ngày nhận được chiếu chỉ ban hôn của Hoàng thượng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là mình sẽ cưới một chàng trai mà mình không thích. Lúc đầu, ta cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại nghĩ đến ba chữ này.
"Không thích". (不喜歡)
"Bây giờ ta nghĩ ta có thể hiểu rồi. Có lẽ mùa đông tám năm trước, chàng trai trong đám đông đã ngước nhìn ta. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đó, ta đã có người mình thích rồi."
“Nếu ta nói tin đồn ngươi nghe được về ta và Chu Vân Lượng thực chất là hiểu lầm, ngươi có tin không?”
Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, chúng ta im lặng như vậy rất lâu, hắn từ từ đặt tay ta vòng qua eo, lòng bàn tay có chút lạnh, mồ hôi đầm đìa, càng nắm càng lạnh, trở nên chặt chẽ.
Hắn luôn gọi ta là phu nhân, luôn đối xử lịch sự với ta, chưa bao giờ vượt quá quy tắc, hóa ra hôm nay không chỉ ta lố bịch mà hắn cũng thật lố bịch.
Đột nhiên tay hắn buông lỏng.
Ta nghe thấy giọng hắn run run: "Phu nhân, điều này không phù hợp.”
“Ta biết.” Ta tựa đầu vào lưng hắn, nhắm mắt lại, nước mắt dần dần thấm ướt y phục của hắn, “Xin cho ta sai một lần đi ”
17
Cuối cùng, Hạ Kỳ không thể trở thành phò mã.
Nghe nói ngày đó hắn rời khỏi Chu phủ, quỳ trước cung của Huệ Ninh công chúa cả ngày dài.
Ngày hôm đó không biết vì sao, buổi sáng trời trong xanh, buổi chiều lại đột nhiên mưa to, bệnh tình của hắn vừa mới tốt lên, công chúa cuối cùng cũng không chịu nổi, đồng ý cho hắn không làm phò mã nữa.
Hắn đã xin từ chức ở Thái y viện vào ngày hôm sau.
Ta nghĩ rằng vào ngày hôm đó, hắn có thể sẽ nói lời từ biệt cuối cùng với ta.
Ta không biết Hạ Kỳ vừa rời khỏi Thái y viện, hắn sẽ đi đâu? Hắn lại bị mắc mưa nữa, lại bị bệnh à?
Đời này chúng ta còn có thể gặp lại nhau được không?
Ta không biết, ta không biết gì cả.
Khi Công chúa Huệ Ninh biết tin Hạ Kỳ đã rời khỏi Thái y viện đã rất đau lòng và lâm bệnh nặng.
Công chúa Huệ Ninh là con gái của Hoàng hậu, là dì của Chu Vân Lượng, Công chúa lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ Chu nên mẹ Chu định vào cung để an ủi.
Khi đi, nàng còn gọi ta.
Ta không muốn đi nhưng cũng không thể từ chối nên đành vào cung.
Khi đến Cung điện, ta chợt thấy trong cung tràn ngập hoa thu hải đường đang nở rộ.
Ta chặn người hầu của công chúa lại và hỏi: "Công chúa có thích thu hải đường không?"
Trên mặt nàng có chút không hài lòng, phàn nàn với ta: “Cái gì? Công chúa của chúng ta trước đây không thích hoa thu hải đường. Ngày rơi xuống nước, nàng hái một bông thu hải đường trong vườn thượng uyển, cài lên tóc. Sau khi được Hạ Thái y cứu, công chúa nhìn xuống hồ, hỏi hắn đang nhìn gì, hắn đáp rằng bông thu hải đường đã rơi xuống hồ sẽ chẳng thể tìm thấy được nữa.”
Nói xong, nàng nhổ nước bọt và chửi: “ Hạ Kỳ không biết tốt xấu, công chúa của chúng ta đã thích hắn, còn hắn…”
Ta không thể nghe thấy cô ấy chửi rủa gì sau lưng nữa, như thể ta bị điếc vậy.
Hóa ra hắn nhất quyết xuống nước cứu người, bất kể bệnh nặng của mình, mặc cho sau khi cứu người, hắn phát bệnh sốt cao chỉ vì một bông thu hải đường.
Chỉ là một bông thu hải đường.
Đột nhiên mẹ Chu gọi ta, ta chợt tỉnh táo lại.
Nàng nói: "Con dâu còn đợi gì nữa? Vào nhanh đi thôi "
Ta bình tĩnh lại tâm trạng của mình và gật đầu với nàng.
18
Hạ Kỳ rời đi đã gần nửa tháng, không ai biết hắn đi đâu, tin đồn hắn và công chúa dần dần biến mất khỏi cuộc bàn tán của mọi người.
Đôi lúc ta tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ?
Ta gặp chàng thiếu niên tám năm trước trong giấc mơ và ta cũng đã yêu hắn trong giấc mơ.
Sau đó hắn tỉnh dậy từ giấc mơ và rời đi.
Nhưng khi nhìn tám bông thu hải đường trong chiếc lọ sứ trắng, ta tự nhủ rằng đây chắc chắn chẳng phải là một giấc mơ.
Ta thừa nhận rằng khi ôm hắn ngày hôm đó, đó là sự thôi thúc của ta.
Ta từng nghĩ rằng nếu ta và Chu Vân lượng đều không muốn cuộc hôn nhân này thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ hòa ly.
Nhưng bây giờ ta dần dần ý thức được, cuộc hôn nhân này không thể dung hòa cũng không thể ly hôn, đã được bệ hạ ban hôn, ta làm sao có thể dễ dàng rời bỏ Chu gia như vậy.
Ta có chút hối hận, có lẽ ngày đó ta không nên lao ra, lẽ ra ta nên đè nén cảm xúc trong lòng.
Ta thường nghĩ sẽ tốt biết bao nếu tên ta không phải là Thành Ngọc, sẽ tốt biết bao nếu ta có thể tự mình lựa chọn.
Có lẽ rốt cuộc hắn và ta chỉ đang trêu đùa nhau mà thôi.
Ta thẫn thờ ngồi ở trong vườn, ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh bị gió thổi vẽ thành những gợn sóng nhàn nhạt, đóa sen nở đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Chu Vân Lượng bước vào từ lúc nào, nhìn ta nói: “Ta nhìn ngươi nửa tiếng rồi mà ngươi vẫn không nhúc nhích.”
Ta định thần lại, nhìn hắn rồi mỉm cười: “Có lẽ ta mệt quá không cử động được.”
Hắn nói: “Hôm nay thời tiết đẹp quá, sao ta không đưa ngươi đi dạo nhỉ?”
Hắn suy nghĩ một lúc: “Chúng ta đi cưỡi ngựa nhé?”
Ta lắc đầu nói: “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Hắn lại gần trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn ta: “Chúng ta là anh em, ta có thể dạy ngươi.”
Ta cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt bất thường.
Hắn đã lâu không đề cập đến việc chúng ta là anh em, hắn luôn nghi ngờ rằng ta muốn lợi dụng và khiến hắn ghen tuông.
Hôm nay hắn đột nhiên nhắc đến chuyện đó, khiến ta có chút khó chịu, nhưng may mắn thay, cuối cùng hắn cũng không nghi ngờ rằng ta đang h am m uốn cơ thể hắn nữa.
Ta nghĩ mình nên đi cùng hắn, dù sao Hạ Kỳ cũng đã rời đi, chúng ta bây giờ không có khả năng, có lẽ ta phải ép mình quên đi Hạ Kỳ.
Ta nói: “Được rồi, vậy ngươi phải dạy ta thật tốt. Dù sao thì ta cũng rất ngu ngốc.”
Hắn nhìn ta cười: “Không sao đâu, ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu.”
19
Tiếng ve kêu mùa hè dần biến mất trong bóng cây, gió thu quét lá rụng khắp mặt đất, khi lá thu khô héo rụng xong, cành trơ trụi lại phủ đầy tuyết trắng.
Mùa đông đã đến.
Ta đột nhiên bị bệnh nặng.
Có lẽ ta bị cảm và đổ mồ hôi, sốt cao, đã mời nhiều đại phu đến khám nhưng không khỏi.
Ta bị nóng bỏng rát đến mức dường như nghe thấy tiếng ai đó đang khóc bên tai mình.
Ta mệt đến mức không mở được mí mắt, chăm chú lắng nghe tiếng khóc và mơ hồ nhận ra đó là Chu Vân Lượng.
Ta thở dài trong lòng, ở tuổi này mà vẫn còn khóc.
Sau này không biết qua bao lâu, ta cũng không nhớ rõ nữa, ta ngơ ngác mở mí mắt mệt mỏi ra, không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, trong mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc..
Hắn có một đôi mắt trong vắt như suối.
Ta nghĩ mình thực sự quá ốm rồi, thậm chí còn bị ảo giác.
Lần cuối cùng ta nhìn thấy Hạ Kỳ, vẫn là mùa hè và mùa đông trong chớp mắt đã đến.
Chu Vân Lượng trong sáu tháng qua dường như đã thay đổi, cuối cùng hắn không còn vô cớ giận người khác nữa, cũng không còn nghi ngờ ta ghen tị với hắn nữa, hắn suốt ngày đưa ta đi đây đi đó, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ, thậm chí cả đánh bạc.
Hắn hỏi ta: "Ngươi có vui không?”
Ta nói: "Ta hạnh phúc."
Anh nhìn ta, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Vậy hai anh em chúng ta sẽ như vậy đến hết cuộc đời.”
Ta nghĩ đi nghĩ lại và cảm thấy rằng sẽ không tồi nếu sống một cuộc sống đi theo Chu Vân Lượng, cưỡi ngựa, uống rượu, đánh bạc và thăm quan kỹ viện.
Có vẻ như ta thực sự phải dành phần đời còn lại của mình cho huynh đệ mình.
Dần dần, ta cảm thấy như mình đã quên mất Hạ Kỳ, bắt đầu cảm thấy hắn chỉ là người qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng của ta.
Một người qua đường, hãy cứ lướt qua.
Nhưng hôm nay, dù biết đó chỉ là ảo ảnh, chỉ là một cái bóng hư ảo, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy, ta tưởng trái tim đã chết của mình lại dâng lên những gợn sóng.
Ta quá đau đớn, trong ảo giác bối rối đến mức ta đã khóc mà không còn chút hy vọng nào.
Ta thấy hắn quay lại lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về an ủi ta.
Ta mở miệng mắng hắn, nhưng thật sự ta không còn sức, lời nói mơ hồ mà chỉ tức giận, ta mắng anh lâu như vậy không đến gặp ta, mắng anh là đồ khốn nạn, đồ vô tâm, mắng hắn ta không có lương tâm và gọi hắn là kẻ vô ơn.
Dù sao thì đó cũng chỉ là ảo ảnh thôi nên hãy mắng đi.
Trong tầm nhìn mơ hồ đầy nước mắt của ta, ta dường như nhìn thấy Hạ Kỳ đang khóc.
Sắc mặt hắn không thay đổi nhiều, chỉ mím chặt môi, đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ hoe, nước mắt rơi xuống như hạt châu vỡ, hết hạt này đến hạt khác, tay ta thậm chí còn mang theo hơi ấm của hắn.
Ta hơi sốc, ảo giác này quá chân thực đi.
Nhưng sau khi trút giận xong, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thật tuyệt, đã lâu rồi ta không được thư giãn như vậy.
Ta nhắm mắt thanh thản và chìm vào giấc ngủ sâu.
20
Có lẽ vì tiếng khóc ngày hôm đó khiến ta dễ chịu hơn, cũng có thể là do thuốc của đại phu cuối cùng đã có tác dụng, ta cảm thấy sau khi bị ảo giác, bệnh tình của ta dần dần thuyên giảm.
Gió mùa đông lạnh lẽo trộn lẫn với tuyết rơi dày đặc trên bầu trời đang thổi tung mặt đất bên ngoài.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Chu Vân Lượng vén tấm màn dày chạy vào nhìn ta, chiếc áo choàng lớn hắn ta đang mặc phủ đầy những bông tuyết rải rác, trong phòng ta rất ấm áp, những bông tuyết vừa bước vào đã biến mất.
Hắn bước đến gần ta và nói: "Lát nữa A Phú sẽ đốt pháo. Ngươi có muốn đi xem không? Thực sự rất vui đó."
Ta nói: “Được thôi, cũng đã lâu rồi ta không hoạt động.”
Ta quấn mình trong bộ quần áo dày và đi theo Chu Vân Lượng ra sân trước.
Đêm giao thừa, ánh đèn dường như đặc biệt sáng, như đang là ban ngày, mọi người trong nhà đều rạng rỡ vui vẻ, khắp nơi vang lên tiếng hò reo vui sướng.
Ta và Chu Vân Lượng vừa đến nơi thì thấy A Phú tay cầm một cây sào tre có treo pháo, que diêm đánh lửa, pháo nổ lách tách.
Âm thanh đó quá lớn và ta muốn bịt tai lại trong tiềm thức, nhưng một đôi bàn tay ấm áp đã bịt tai ta lại.
Ta nghiêng đầu nhìn, Chu Vân Lượng lấy tay bịt tai ta, ngước mắt nhìn pháo hoa và đám đông đang cười đùa trước mặt.
Hắn biết ta bị khó chịu bởi tiếng pháo sao?
Vì vậy, với ý tốt, ta đã đưa tay ra bịt tai hắn lại.
Khoảnh khắc tay ta chạm vào làn da hắn, hắn đột nhiên như bị thứ gì đó va phải, đột nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta đoán tay mình lạnh quá nên lấy tay xuống, thở vào miệng, xoa thật mạnh rồi bịt tai hắn lại.
Tiếng pháo đột ngột dừng lại.
Ta rụt tay lại, nhưng bàn tay hắn dường như đông cứng trên tai ta.
Ta gọi hắn: “Chu Vân Lượng?”
Hắn chợt tỉnh lại, hoảng sợ rút tay lại và nhìn đi chỗ khác.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên nở rộ một quả pháo hoa, ta ngẩng đầu nhìn, một bông hoa vàng nổ tung trên bầu trời tối tăm, cả bầu trời như được chiếu sáng.
Ta vô thức liếc nhìn Chu Vân Lượng, phát hiện hắn không phải đang nhìn pháo hoa mà đang nhìn ta.
Ta cảm thấy hơi lạ, ta thì có gì đáng xem chứ.
Giây tiếp theo hắn đột nhiên đưa đầu lại gần ta hơn.
Môi hắn chạm vào môi ta, chỉ lướt qua một cách nhẹ nhàng.
Những bông hoa trên bầu trời tiếp tục nở rộ, khuôn mặt của Chu Vân Lượng được ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng.
Ta thấy hắn mấp máy môi như muốn nói điều gì đó với ta.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói to điều gì cả.
21
Thực lòng mà nói, ta luôn coi Chu Vân Lượng như anh em, ta biết chúng ta tôn trọng lẫn nhau, ta biết hắn luôn sợ ta có ý với hắn, nên ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Ta từ đầu đến cuối chỉ coi hắn như anh trai, ta cũng tưởng hắn chỉ coi ta như em trai.
Mặc dù Chu Vân Lượng rất chú ý chúc mừng ta sớm có con nhưng ta không nghĩ lúc đó hắn thích ta, ta vẫn nghĩ nếu ta tỏ ra có chút mong chờ thì hắn sẽ nhảy cẫng lên, nói, "Nhìn này, ta biết ngay ngươi có ý định xấu."
Cho nên trước đây khi ta thích Hạ Kỳ, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy có lỗi vì ta biết chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, sau này nếu hắn thích người phụ nữ khác, ta cũng sẽ mừng cho hắn.
Nhưng bây giờ, khi nụ hôn của Chu Vân Lương rơi xuống môi ta, khi ta biết hắn tốt với ta không chỉ vì chúng ta là anh em mà còn vì hắn có tình cảm với ta, ta cảm thấy có tình cảm với hắn.
Ta cảm thấy tiếc cho sự thích thú của hắn, và ta cảm thấy tiếc cho thân phận vợ của hắn.
Ta chợt cảm thấy mình đã bỏ rơi hai người cùng một lúc.
Những suy nghĩ dai dẳng như thế này khiến ta mấy ngày nay rất khó chịu, ta thực sự không biết phải đối mặt với Chu Vân Lượng như thế nào.
Đúng lúc ta đang lo lắng thì hạ nhân trong phủ đến báo hắn đã tìm đại phu để xem ta bình phục như thế nào.
Mặc dù hiện tại bệnh của ta gần như đã khỏi nhưng thỉnh thoảng ta vẫn ho vài cái, ta nghĩ xem qua sẽ giúp bệnh của ta mau lành hơn.
Đại phu bước vào bắt mạch cho ta, ông nhắm mắt vuốt râu, vẻ mặt trầm tư.
Đột nhiên mở mắt ra và nhìn ta với vẻ ngạc nhiên.
Ta cảm thấy kỳ lạ, như thể mình sắp sinh một đứa bé vậy.
Đại phu vội vàng đứng dậy chúc mừng ta: “Chúc mừng phu nhân, người đã có thai được một tháng rồi!”
Đầu ta ong ong như có vật gì đập vào.
Có thật là ta sắp có con không?
Nhưng làm sao ta có thể có thai được?
Dần dần, tin đồn về công chúa Huệ Ninh vô tình rơi xuống nước và Hạ Thái y liều mạng để cứu ngày càng lan rộng và đã trở thành một huyền thoại ở kinh đô.
Bệnh tình của Hạ Kỳ dần dần thuyên giảm, câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác, nội dung ngày càng phong phú.
Hai người cùng nhau đi đến ngự hoa viên, công chúa làm điệu bộ yêu cầu Hà Thái y cõng nàng trên lưng, công chúa cho Hạ đại phu uống thuốc, khi làm như vậy, cả hai đều cúi đầu, đỏ mặt và mỉm cười ngượng ngùng.
Mọi người đều cảm động thở dài, họ thực sự là một đôi thần tiên, một cuộc hôn nhân do ông trời ban tặng.
Không hiểu sao khi nghe câu chuyện hay này, ta thấy chán nản nên chỉ đóng cửa lại và im lặng.
Nhưng ta vẫn cảm thấy mình có chút lo lắng cho Hạ Kỳ, nếu ta chạy đến gặp hắn, cuối cùng lại nhìn hắn yêu công chúa, vậy ta sẽ là ai đây?
Ta vùi đầu vào chăn, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí ta cũng không biết mình tức giận vì điều gì.
Chu Vân Lượng nhìn ta nói: “Ta thấy gần đây ngươi có chuyện gì đó không ổn.”
Ta bướng bỉnh nói: "Không, chẳng có chuyện gì đó xảy ra với ta cả. Ta hoàn toàn ổn."
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi vừa rót trà vào cốc của mình, nhưng uống trà của ta.”
Ta nhìn xuống và nhận ra mình quả thực đã cầm nhầm tách trà.
"Thì sao? Ta lỡ tay cầm nhầm thôi."
Ta tiếp tục cứng rắn.
Hắn thở dài, "Trương Hồng? là cô bé mới lớn. Ta không có ý gì với cô ấy cả. Nhìn thấy một cô gái ngoan ngoãn, ngươi không thể tức giận như vậy được."
Ta không có nơi nào để trút giận, hắn đến thăm ta, ta thực sự không biết suốt ngày hắn nghĩ gì, ngay từ đầu hắn đã cảnh báo ta không được h am m uốn cơ thể hắn và không được âm mưu xấu xa. .. Cứ giống như một cục tức.
Ôi, sao ta có thể nghĩ nhiều đến việc cố gắng làm cho hắn ghen?
Hơn nữa, chúng ta rõ ràng là anh em tôn trọng nhau, ta có thể coi hắn là anh em, hắn coi ta như anh em sao?
Ta ném cho hắn ta một cái nhìn dữ dội và bước đi mà không nhìn lại.
"Này! Ngày mai ta sẽ phái cô ấy đi phục vụ người khác!"
Chu Vân Lượng hét lên sau lưng ta.
Ta phớt lờ hắn.
Kết quả là hắn ta càng hét to hơn: "Vậy bây giờ ta sẽ phái cô ấy đi phục vụ người khác!"
16
Hơn nửa tháng sau, ta mới gặp lại Hạ Kỳ.
Xương cốt của hắn như còn nguyên vẹn, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Hắn mang theo hộp thuốc đến chỗ ta, ta quay lưng lại với mọi người, chỉ còn chúng ta trong phòng.
Hắn mỉm cười chào ta: “Phu nhân”
Thực ra ta rất nhớ hắn, nhưng bây giờ hắn đang đứng trước mặt ta, ta lại không muốn nhìn hắn chút nào.
Hắn nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở ta và gọi lại ta: "Phu nhân?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không dám, ngươi cũng sắp làm phò mã rồi.”
Nụ cười của hắn đông cứng trong giây lát rồi dần biến mất.
Hắn nói: “Người cũng nghe thấy rồi.”
Ta nói: “Truyện hay quá, dù không muốn nghe ta cũng có thể nghe rõ”.
Hắn cụp mắt xuống, rồi lại ngước lên, gượng cười rồi mở hộp thuốc ra mà không nghe lời ta.
"Trước đây ta ở trong phủ một thời gian, có thể đại khái đoán được tính tình của phu nhân. Ta viết một ít công thức nấu ăn, cũng theo tính chất của phu nhân mà thay đổi một số công thức thông thường. Người xem..."
Hạ Kỳ cứ lải nhải mãi, trong hộp thuốc nhỏ của hắn viết một chồng toa thuốc dày cộm, có loại trị mất ngủ, có loại trị an thần, có loại trị cảm lạnh, tiêu chảy, nhức đầu, tê chân, đau thắt lưng và các bệnh khác. Tất cả.
Ta chỉ ngồi đó lắng nghe nhưng không nghe thấy gì, cuối cùng hắn nói xong, lấy ra một lọ sứ nhỏ màu trắng từ dưới chồng tờ đơn thuốc.
Anh đưa cho ta chiếc lọ sứ trắng.
Ta cầm lấy và mở ra xem, bên trong có mấy bông thu hải đường.
Ta đếm được tổng cộng bảy bông.
Tính cả chiếc hoa hắn tặng ta lần trước, có đúng tám bông hoa.
Tám năm, tám bông hoa.
Ta chợt muốn khóc.
Nhưng ta đã cố kìm nước mắt, nhìn hắn và hỏi: “Hôm nay Thái y chuẩn bị tốt thế phải chăng định sau này trở thành phò mã và không bao giờ gặp lại ta nữa?”
Hắn không trả lời ta
"Tính tình con người thay đổi. Tốt hơn hết ta nên nhờ đại phu xem qua những đơn thuốc này trước khi sử dụng”.
Ta hỏi hắn: “Vậy ta còn có thể mời Thái y giỏi nhất Thái y viện được không?”
Hắn sửng sốt một lúc rồi nói thêm: “Đương nhiên, Thái y viện luôn có những đại phu giỏi nhất.”
Đúng, Thái y viện sẽ luôn có Thái y giỏi nhất, nhưng không còn là hắn nữa.
Hắn nhìn ta và mỉm cười có chút gượng ép:
“Phu nhân may mắn hơn ta, lấy được người mình thật sự thích. Vậy thì ta chúc phu nhân một đời êm đềm, không lo âu”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn đang rời đi, không hiểu sao ta chợt có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn, cuối cùng ta không thể kìm lòng được nữa, lao ta ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa người vào lòng, tựa đầu vào lưng…
Hắn đông cứng lại.
Ta nói: "Hạ Kỳ, gần đây ta chợt phát hiện ra một điều."
“Ta nhớ ngày nhận được chiếu chỉ ban hôn của Hoàng thượng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là mình sẽ cưới một chàng trai mà mình không thích. Lúc đầu, ta cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại nghĩ đến ba chữ này.
"Không thích". (不喜歡)
"Bây giờ ta nghĩ ta có thể hiểu rồi. Có lẽ mùa đông tám năm trước, chàng trai trong đám đông đã ngước nhìn ta. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đó, ta đã có người mình thích rồi."
“Nếu ta nói tin đồn ngươi nghe được về ta và Chu Vân Lượng thực chất là hiểu lầm, ngươi có tin không?”
Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, chúng ta im lặng như vậy rất lâu, hắn từ từ đặt tay ta vòng qua eo, lòng bàn tay có chút lạnh, mồ hôi đầm đìa, càng nắm càng lạnh, trở nên chặt chẽ.
Hắn luôn gọi ta là phu nhân, luôn đối xử lịch sự với ta, chưa bao giờ vượt quá quy tắc, hóa ra hôm nay không chỉ ta lố bịch mà hắn cũng thật lố bịch.
Đột nhiên tay hắn buông lỏng.
Ta nghe thấy giọng hắn run run: "Phu nhân, điều này không phù hợp.”
“Ta biết.” Ta tựa đầu vào lưng hắn, nhắm mắt lại, nước mắt dần dần thấm ướt y phục của hắn, “Xin cho ta sai một lần đi ”
17
Cuối cùng, Hạ Kỳ không thể trở thành phò mã.
Nghe nói ngày đó hắn rời khỏi Chu phủ, quỳ trước cung của Huệ Ninh công chúa cả ngày dài.
Ngày hôm đó không biết vì sao, buổi sáng trời trong xanh, buổi chiều lại đột nhiên mưa to, bệnh tình của hắn vừa mới tốt lên, công chúa cuối cùng cũng không chịu nổi, đồng ý cho hắn không làm phò mã nữa.
Hắn đã xin từ chức ở Thái y viện vào ngày hôm sau.
Ta nghĩ rằng vào ngày hôm đó, hắn có thể sẽ nói lời từ biệt cuối cùng với ta.
Ta không biết Hạ Kỳ vừa rời khỏi Thái y viện, hắn sẽ đi đâu? Hắn lại bị mắc mưa nữa, lại bị bệnh à?
Đời này chúng ta còn có thể gặp lại nhau được không?
Ta không biết, ta không biết gì cả.
Khi Công chúa Huệ Ninh biết tin Hạ Kỳ đã rời khỏi Thái y viện đã rất đau lòng và lâm bệnh nặng.
Công chúa Huệ Ninh là con gái của Hoàng hậu, là dì của Chu Vân Lượng, Công chúa lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ Chu nên mẹ Chu định vào cung để an ủi.
Khi đi, nàng còn gọi ta.
Ta không muốn đi nhưng cũng không thể từ chối nên đành vào cung.
Khi đến Cung điện, ta chợt thấy trong cung tràn ngập hoa thu hải đường đang nở rộ.
Ta chặn người hầu của công chúa lại và hỏi: "Công chúa có thích thu hải đường không?"
Trên mặt nàng có chút không hài lòng, phàn nàn với ta: “Cái gì? Công chúa của chúng ta trước đây không thích hoa thu hải đường. Ngày rơi xuống nước, nàng hái một bông thu hải đường trong vườn thượng uyển, cài lên tóc. Sau khi được Hạ Thái y cứu, công chúa nhìn xuống hồ, hỏi hắn đang nhìn gì, hắn đáp rằng bông thu hải đường đã rơi xuống hồ sẽ chẳng thể tìm thấy được nữa.”
Nói xong, nàng nhổ nước bọt và chửi: “ Hạ Kỳ không biết tốt xấu, công chúa của chúng ta đã thích hắn, còn hắn…”
Ta không thể nghe thấy cô ấy chửi rủa gì sau lưng nữa, như thể ta bị điếc vậy.
Hóa ra hắn nhất quyết xuống nước cứu người, bất kể bệnh nặng của mình, mặc cho sau khi cứu người, hắn phát bệnh sốt cao chỉ vì một bông thu hải đường.
Chỉ là một bông thu hải đường.
Đột nhiên mẹ Chu gọi ta, ta chợt tỉnh táo lại.
Nàng nói: "Con dâu còn đợi gì nữa? Vào nhanh đi thôi "
Ta bình tĩnh lại tâm trạng của mình và gật đầu với nàng.
18
Hạ Kỳ rời đi đã gần nửa tháng, không ai biết hắn đi đâu, tin đồn hắn và công chúa dần dần biến mất khỏi cuộc bàn tán của mọi người.
Đôi lúc ta tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ?
Ta gặp chàng thiếu niên tám năm trước trong giấc mơ và ta cũng đã yêu hắn trong giấc mơ.
Sau đó hắn tỉnh dậy từ giấc mơ và rời đi.
Nhưng khi nhìn tám bông thu hải đường trong chiếc lọ sứ trắng, ta tự nhủ rằng đây chắc chắn chẳng phải là một giấc mơ.
Ta thừa nhận rằng khi ôm hắn ngày hôm đó, đó là sự thôi thúc của ta.
Ta từng nghĩ rằng nếu ta và Chu Vân lượng đều không muốn cuộc hôn nhân này thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ hòa ly.
Nhưng bây giờ ta dần dần ý thức được, cuộc hôn nhân này không thể dung hòa cũng không thể ly hôn, đã được bệ hạ ban hôn, ta làm sao có thể dễ dàng rời bỏ Chu gia như vậy.
Ta có chút hối hận, có lẽ ngày đó ta không nên lao ra, lẽ ra ta nên đè nén cảm xúc trong lòng.
Ta thường nghĩ sẽ tốt biết bao nếu tên ta không phải là Thành Ngọc, sẽ tốt biết bao nếu ta có thể tự mình lựa chọn.
Có lẽ rốt cuộc hắn và ta chỉ đang trêu đùa nhau mà thôi.
Ta thẫn thờ ngồi ở trong vườn, ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh bị gió thổi vẽ thành những gợn sóng nhàn nhạt, đóa sen nở đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Chu Vân Lượng bước vào từ lúc nào, nhìn ta nói: “Ta nhìn ngươi nửa tiếng rồi mà ngươi vẫn không nhúc nhích.”
Ta định thần lại, nhìn hắn rồi mỉm cười: “Có lẽ ta mệt quá không cử động được.”
Hắn nói: “Hôm nay thời tiết đẹp quá, sao ta không đưa ngươi đi dạo nhỉ?”
Hắn suy nghĩ một lúc: “Chúng ta đi cưỡi ngựa nhé?”
Ta lắc đầu nói: “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Hắn lại gần trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn ta: “Chúng ta là anh em, ta có thể dạy ngươi.”
Ta cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt bất thường.
Hắn đã lâu không đề cập đến việc chúng ta là anh em, hắn luôn nghi ngờ rằng ta muốn lợi dụng và khiến hắn ghen tuông.
Hôm nay hắn đột nhiên nhắc đến chuyện đó, khiến ta có chút khó chịu, nhưng may mắn thay, cuối cùng hắn cũng không nghi ngờ rằng ta đang h am m uốn cơ thể hắn nữa.
Ta nghĩ mình nên đi cùng hắn, dù sao Hạ Kỳ cũng đã rời đi, chúng ta bây giờ không có khả năng, có lẽ ta phải ép mình quên đi Hạ Kỳ.
Ta nói: “Được rồi, vậy ngươi phải dạy ta thật tốt. Dù sao thì ta cũng rất ngu ngốc.”
Hắn nhìn ta cười: “Không sao đâu, ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu.”
19
Tiếng ve kêu mùa hè dần biến mất trong bóng cây, gió thu quét lá rụng khắp mặt đất, khi lá thu khô héo rụng xong, cành trơ trụi lại phủ đầy tuyết trắng.
Mùa đông đã đến.
Ta đột nhiên bị bệnh nặng.
Có lẽ ta bị cảm và đổ mồ hôi, sốt cao, đã mời nhiều đại phu đến khám nhưng không khỏi.
Ta bị nóng bỏng rát đến mức dường như nghe thấy tiếng ai đó đang khóc bên tai mình.
Ta mệt đến mức không mở được mí mắt, chăm chú lắng nghe tiếng khóc và mơ hồ nhận ra đó là Chu Vân Lượng.
Ta thở dài trong lòng, ở tuổi này mà vẫn còn khóc.
Sau này không biết qua bao lâu, ta cũng không nhớ rõ nữa, ta ngơ ngác mở mí mắt mệt mỏi ra, không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, trong mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc..
Hắn có một đôi mắt trong vắt như suối.
Ta nghĩ mình thực sự quá ốm rồi, thậm chí còn bị ảo giác.
Lần cuối cùng ta nhìn thấy Hạ Kỳ, vẫn là mùa hè và mùa đông trong chớp mắt đã đến.
Chu Vân Lượng trong sáu tháng qua dường như đã thay đổi, cuối cùng hắn không còn vô cớ giận người khác nữa, cũng không còn nghi ngờ ta ghen tị với hắn nữa, hắn suốt ngày đưa ta đi đây đi đó, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ, thậm chí cả đánh bạc.
Hắn hỏi ta: "Ngươi có vui không?”
Ta nói: "Ta hạnh phúc."
Anh nhìn ta, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Vậy hai anh em chúng ta sẽ như vậy đến hết cuộc đời.”
Ta nghĩ đi nghĩ lại và cảm thấy rằng sẽ không tồi nếu sống một cuộc sống đi theo Chu Vân Lượng, cưỡi ngựa, uống rượu, đánh bạc và thăm quan kỹ viện.
Có vẻ như ta thực sự phải dành phần đời còn lại của mình cho huynh đệ mình.
Dần dần, ta cảm thấy như mình đã quên mất Hạ Kỳ, bắt đầu cảm thấy hắn chỉ là người qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng của ta.
Một người qua đường, hãy cứ lướt qua.
Nhưng hôm nay, dù biết đó chỉ là ảo ảnh, chỉ là một cái bóng hư ảo, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy, ta tưởng trái tim đã chết của mình lại dâng lên những gợn sóng.
Ta quá đau đớn, trong ảo giác bối rối đến mức ta đã khóc mà không còn chút hy vọng nào.
Ta thấy hắn quay lại lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về an ủi ta.
Ta mở miệng mắng hắn, nhưng thật sự ta không còn sức, lời nói mơ hồ mà chỉ tức giận, ta mắng anh lâu như vậy không đến gặp ta, mắng anh là đồ khốn nạn, đồ vô tâm, mắng hắn ta không có lương tâm và gọi hắn là kẻ vô ơn.
Dù sao thì đó cũng chỉ là ảo ảnh thôi nên hãy mắng đi.
Trong tầm nhìn mơ hồ đầy nước mắt của ta, ta dường như nhìn thấy Hạ Kỳ đang khóc.
Sắc mặt hắn không thay đổi nhiều, chỉ mím chặt môi, đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ hoe, nước mắt rơi xuống như hạt châu vỡ, hết hạt này đến hạt khác, tay ta thậm chí còn mang theo hơi ấm của hắn.
Ta hơi sốc, ảo giác này quá chân thực đi.
Nhưng sau khi trút giận xong, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thật tuyệt, đã lâu rồi ta không được thư giãn như vậy.
Ta nhắm mắt thanh thản và chìm vào giấc ngủ sâu.
20
Có lẽ vì tiếng khóc ngày hôm đó khiến ta dễ chịu hơn, cũng có thể là do thuốc của đại phu cuối cùng đã có tác dụng, ta cảm thấy sau khi bị ảo giác, bệnh tình của ta dần dần thuyên giảm.
Gió mùa đông lạnh lẽo trộn lẫn với tuyết rơi dày đặc trên bầu trời đang thổi tung mặt đất bên ngoài.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Chu Vân Lượng vén tấm màn dày chạy vào nhìn ta, chiếc áo choàng lớn hắn ta đang mặc phủ đầy những bông tuyết rải rác, trong phòng ta rất ấm áp, những bông tuyết vừa bước vào đã biến mất.
Hắn bước đến gần ta và nói: "Lát nữa A Phú sẽ đốt pháo. Ngươi có muốn đi xem không? Thực sự rất vui đó."
Ta nói: “Được thôi, cũng đã lâu rồi ta không hoạt động.”
Ta quấn mình trong bộ quần áo dày và đi theo Chu Vân Lượng ra sân trước.
Đêm giao thừa, ánh đèn dường như đặc biệt sáng, như đang là ban ngày, mọi người trong nhà đều rạng rỡ vui vẻ, khắp nơi vang lên tiếng hò reo vui sướng.
Ta và Chu Vân Lượng vừa đến nơi thì thấy A Phú tay cầm một cây sào tre có treo pháo, que diêm đánh lửa, pháo nổ lách tách.
Âm thanh đó quá lớn và ta muốn bịt tai lại trong tiềm thức, nhưng một đôi bàn tay ấm áp đã bịt tai ta lại.
Ta nghiêng đầu nhìn, Chu Vân Lượng lấy tay bịt tai ta, ngước mắt nhìn pháo hoa và đám đông đang cười đùa trước mặt.
Hắn biết ta bị khó chịu bởi tiếng pháo sao?
Vì vậy, với ý tốt, ta đã đưa tay ra bịt tai hắn lại.
Khoảnh khắc tay ta chạm vào làn da hắn, hắn đột nhiên như bị thứ gì đó va phải, đột nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta đoán tay mình lạnh quá nên lấy tay xuống, thở vào miệng, xoa thật mạnh rồi bịt tai hắn lại.
Tiếng pháo đột ngột dừng lại.
Ta rụt tay lại, nhưng bàn tay hắn dường như đông cứng trên tai ta.
Ta gọi hắn: “Chu Vân Lượng?”
Hắn chợt tỉnh lại, hoảng sợ rút tay lại và nhìn đi chỗ khác.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên nở rộ một quả pháo hoa, ta ngẩng đầu nhìn, một bông hoa vàng nổ tung trên bầu trời tối tăm, cả bầu trời như được chiếu sáng.
Ta vô thức liếc nhìn Chu Vân Lượng, phát hiện hắn không phải đang nhìn pháo hoa mà đang nhìn ta.
Ta cảm thấy hơi lạ, ta thì có gì đáng xem chứ.
Giây tiếp theo hắn đột nhiên đưa đầu lại gần ta hơn.
Môi hắn chạm vào môi ta, chỉ lướt qua một cách nhẹ nhàng.
Những bông hoa trên bầu trời tiếp tục nở rộ, khuôn mặt của Chu Vân Lượng được ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng.
Ta thấy hắn mấp máy môi như muốn nói điều gì đó với ta.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói to điều gì cả.
21
Thực lòng mà nói, ta luôn coi Chu Vân Lượng như anh em, ta biết chúng ta tôn trọng lẫn nhau, ta biết hắn luôn sợ ta có ý với hắn, nên ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Ta từ đầu đến cuối chỉ coi hắn như anh trai, ta cũng tưởng hắn chỉ coi ta như em trai.
Mặc dù Chu Vân Lượng rất chú ý chúc mừng ta sớm có con nhưng ta không nghĩ lúc đó hắn thích ta, ta vẫn nghĩ nếu ta tỏ ra có chút mong chờ thì hắn sẽ nhảy cẫng lên, nói, "Nhìn này, ta biết ngay ngươi có ý định xấu."
Cho nên trước đây khi ta thích Hạ Kỳ, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy có lỗi vì ta biết chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, sau này nếu hắn thích người phụ nữ khác, ta cũng sẽ mừng cho hắn.
Nhưng bây giờ, khi nụ hôn của Chu Vân Lương rơi xuống môi ta, khi ta biết hắn tốt với ta không chỉ vì chúng ta là anh em mà còn vì hắn có tình cảm với ta, ta cảm thấy có tình cảm với hắn.
Ta cảm thấy tiếc cho sự thích thú của hắn, và ta cảm thấy tiếc cho thân phận vợ của hắn.
Ta chợt cảm thấy mình đã bỏ rơi hai người cùng một lúc.
Những suy nghĩ dai dẳng như thế này khiến ta mấy ngày nay rất khó chịu, ta thực sự không biết phải đối mặt với Chu Vân Lượng như thế nào.
Đúng lúc ta đang lo lắng thì hạ nhân trong phủ đến báo hắn đã tìm đại phu để xem ta bình phục như thế nào.
Mặc dù hiện tại bệnh của ta gần như đã khỏi nhưng thỉnh thoảng ta vẫn ho vài cái, ta nghĩ xem qua sẽ giúp bệnh của ta mau lành hơn.
Đại phu bước vào bắt mạch cho ta, ông nhắm mắt vuốt râu, vẻ mặt trầm tư.
Đột nhiên mở mắt ra và nhìn ta với vẻ ngạc nhiên.
Ta cảm thấy kỳ lạ, như thể mình sắp sinh một đứa bé vậy.
Đại phu vội vàng đứng dậy chúc mừng ta: “Chúc mừng phu nhân, người đã có thai được một tháng rồi!”
Đầu ta ong ong như có vật gì đập vào.
Có thật là ta sắp có con không?
Nhưng làm sao ta có thể có thai được?