Chương 4 - Thu Hải Đường

11

Khi Hạ Kỳ nói ra điều này, đôi mắt đầy sự cô đơn.

Không biết tại sao, ta bỗng thấy buồn, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì.

Trong đầu ta đang nghĩ đến những lời an ủi thì Hạ Kỳ đột nhiên lên tiếng, ta nhận thấy mặt hắn càng ngày càng đỏ.

Hắn nhìn ta và nói: "Phu nhân, điều này, điều này thực sự không được phù hợp cho lắm..."

Ta chợt tỉnh táo lại thì thấy mình đã dồn một người đàn ông cao hơn ta vào một góc, ta ngẩng đầu lên gần mặt hắn như muốn trêu chọc, ta ở rất gần hắn, gần đến mức ta có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ của ta trong mắt hắn.

Thậm chí gần đến mức nếu hắn tiến lại gần hơn một chút, hắn có thể chạm môi ta…

Đột nhiên đầu ta ong ong, tim đập rất nhanh, ta chợt lùi lại một bước rồi quay người lại, cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Bây giờ ta cảm thấy ta như một tay xã hội đen.

Trong căn phòng rộng lớn, hồi lâu không ai nói chuyện, cả hai chúng ta đều đỏ mặt không dám nhìn nhau.

Ta chưa bao giờ xấu hổ đến thế.

Ta cẩn thận nhớ lại những gì mình vừa làm, thật sự giống như đang trêu chọc hắn, cộng với những tin đồn đã lan truyền trước đó, liệu Hạ Kỳ có cho rằng ta là nữ lưu manh không?

Thế là xong, hình ảnh của ta với hắn hoàn toàn bị hủy hoại.

Khi nói chuyện, bầu không khí im lặng như thế này thật sự sẽ khiến người ta khó thở.

Ta thấy thật quá xấu hổ và ta phải nói điều gì đó thôi nên đã quay lưng lại với hắn và giải thích: "Chà, ta thường không như thế này."

Ta đã hối hận ngay khi nói điều này.

"Ý là bình thường ta không như thế này?" Cứ như thể ta đã thèm muốn sau khi nhìn thấy hắn vậy.

Vì hắn đẹp trai, trái tim ta rung động.

Nhưng dù ta có trái tim rung động lại không có dũng khí để rung động.

Ta không nghĩ ra được, hôm nay rõ là ta đây chỉ để ép hắn nói ra câu trả lời, rõ ràng là ta đang áp đặt và uy hiếp hắn ta, tại sao lại phát triển thành cục diện này?

Lại một khoảnh khắc im lặng nữa, ta đang tìm kiếm một vết nứt trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, ta cũng không biết biểu tình của hắn như thế nào, chỉ nghe thấy hắn lắp bắp ở phía sau: “Ta, ta bình thường không như thế này.”

Rốt cuộc, ta không thể tìm thấy đường nứt trên mặt đất.

Chà, thế thì tốt, còn xấu hổ hơn nữa.

Một lúc lâu sau, hắn dường như đã bình tĩnh lại và nói với ta: “Phu nhân, ta không có ý gì khác, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của phu nhân với… và Chu tiên sinh. Ta đến đây chỉ để báo đáp lòng.”

Ta quay lại, có chút bối rối: “Báo đáp?”

Bây giờ mặt hắn đã ngừng đỏ bừng, nhưng không hiểu sao, khi ta quay lại và bắt gặp ánh mắt hắn, hắn lại bắt đầu đỏ mặt …một chút.

Hắn tránh ánh mắt của ta và giải thích: “Thái hậu sai ta đến đây để giúp phu nhân hồi phục sức khỏe, giúp phu nhân sớm sinh quý tử”.

Ta đứng đó choáng váng.

Từ lần trước cùng Chu Vân Lượng vào cung đến lúc này Thái hậu đã nhờ Hạ Kỳ giúp ta sinh con, Thái hậu khi nào mới làm ra chuyện nghiêm túc đây?

Hạ Kỳ dừng một chút, cụp mắt xuống: “Thái hậu có nói người vì Chu tiên sinh mà gây ra rất nhiều phiền toái. Ta liền nghĩ người thích hắn, nếu như vậy, ta nên báo đáp lòng tốt của người.”

Ta gây ra rất nhiều rắc rối vì Chu Vân Lượng nhưng ta vẫn thích hắn?

Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng đen, không biết giải thích thế nào, đột nhiên cảm thấy choáng váng, thậm chí không thể thở đều.

Ta bước ta cửa, định mở nó ra để hít thở chút không khí.

Vừa mở cửa, một bóng người từ ngoài cửa lao vào, loạng choạng.

"Chu Vân Lượng?" Ta nhìn hắn ta, "Ngươi đang nghe lén ta à?"

Vừa rồi hắn suýt ngã xuống, nhưng bây giờ hắn đã sửa lại áo choàng, gãi đầu nói với ta: “Không phải nghe lén đâu, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Ta hỏi hắn: “Ngươi không bị bệnh à?”

Hắn mỉm cười và nói: “Xin cảm tạ sự cứu chữa của Thái y. Ta đã khỏi bệnh từ lâu rồi”.

Vừa nói vừa đi ta trước mặt Hà Kỳ, vỗ vỗ vai hắn, "Hắn lần này đến đây, trách nhiệm nặng nề, ta cũng không thể vì bệnh tật mà trì hoãn chuyện quan trọng được."

Sau đó hắn nhìn về phía Hạ Kỳ, trịnh trọng nói: "Hà Thái y, từ hôm nay trở đi, ngươi và ta là anh em."

Hạ Kỳ gật đầu, cười nhẹ.

Nhưng nụ cười của anh chợt làm ta nhớ đến vị hạnh nhân đắng.

Có chút đắng kỳ lạ.

12

Chu Vân Lượng và Hạ Kỳ bỗng nhiên không hiểu sao trở thành anh em, toàn thân trở nên tràn đầy sinh lực.

Hắn nói mấy ngày đầu hắn bị bệnh nan y, thấy Hạ Kỳ đến khám mạch cho ta thì phát bệnh, bây giờ hắn đã khá hơn rồi, hắn muốn nhét Hạ Kỳ vào phòng ta không chịu ra ngoài.

Ta không thể chịu đựng được nữa nên nói với hắn: “Ngươi để hắn nghỉ ngơi đi. Tại sao bắt mạch xong lại hỏi đơn thuốc? Hỏi đơn thuốc xong ngươi còn hỏi về đơn thuốc nữa. Ăn cơm xong, còn không biết khi nào ta mới đi ngủ."

Chu Vân Lượng nhìn ta, ngây thơ nói: “Ta không vội.”

Nói xong, hắn lại nhìn Hạ Kỳ, "Hà Thái y, ngươi không thấy rắc rối à?"

Hạ Kỳ viết xong đơn thuốc, đặt bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Doãn Lương, cười nói: "Không sao đâu, đó đều là việc ta nên làm."

Nhưng nói đến sự tỉ mỉ của Chu Vân Lượng, hắn thực sự đã tìm ra vấn đề.

Một hộp bánh ngọt Thành Ngọc kia gửi cho ta khi ta ốm bị bỏ quên ở góc bếp, đã lâu không ai để ý, bây giờ trên đó đã mốc xanh.

Vốn dĩ bọn họ chỉ có thể vứt đi, nhưng Chu Vân Lượng nói sẽ đưa hết đồ ăn cho Hạ Kỳ kiểm tra, có lẽ hạ nhân đã bất cẩn, thực sự đã đưa hộp bánh ngọt mốc xanh này vào mắt Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ mở hộp thức ăn ra, sửng sốt một chút rồi hỏi ta: “Phu nhân, người còn có sở thích này sao?”

Ta bước ra nhìn thấy sợi mốc xanh trên hộp thức ăn, ta cười khô khan rồi cầm hộp thức ăn đi, liên tục nói: "Không, không, không, chắc là ta lấy nhầm."

Hắn đột nhiên ngăn ta lại, nhặt một miếng bánh quế thơm ngọt ngào và cẩn thận ngửi.

Ta sửng sốt, thận trọng hỏi: “Có phải Hạ Thái y có sở thích này không?”

Tay cầm bánh quế hoa ngọt ngào của hắn cứng đờ một lúc, sau đó hắn đặt chiếc bánh quế xuống, nhìn ta nói: “Trong này có thêm một thứ gì đó, ăn quá nhiều sẽ khiến phụ nữ vô sinh. "

Ta đã bị sốc.

Hóa ra Thành Ngọc đã nghĩ đến điều này khi không ngừng đến mang bánh cho ta khi ta ốm.

Nhưng những chiếc bánh ngọt này ta lại không ăn, dường như ta đã đưa hết cho A Phú rồi.

Ta chợt cảm thấy ta lỗi với A Phú.

Ta hỏi: "Nếu một người đàn ông ăn nó thì sao?"

Hạ Kỳ nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Hắn ta thở dài nói: “Phu nhân, cho dù người có coi thường ông Chu, ta vẫn không nghĩ rằng uống bồ câu để giải khát là điều nên làm”.

Ta :"……"

13

Ta dường như phát hiện ra rằng mấy ngày nay Hạ Kỳ đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn vẫn nhẹ nhàng dịu dàng, đối xử lịch sự với mọi người và luôn nở nụ cười trên môi, nhưng ta luôn cảm thấy nụ cười này nhợt nhạt, giống như một con én ốm yếu trong mùa xuân, dù gió thổi qua nhưng vẫn thiếu chút sức sống.

Ta thậm chí còn nghi ngờ liệu ngày hôm đó ta có làm hắn sợ hãi hay không.

Đêm đó, Chu Vân Lượng bày tiệc trong đình trong vườn, nói muốn mời Hạ Kỳ đi ăn nên ta cũng đi theo.

Chu Vân Lượng mấy ngày nay tâm tình cực kỳ tốt, đưa Hạ Kỳ uống hết ly này đến ly khác.

Nhưng ta có thể thấy rằng tâm trạng của Hạ Kỳ dường như không tốt, hắn và Chu Vân Lượng uống các loại rượu khác nhau, nhưng dường như họ uống để giải tỏa nỗi buồn.

Hai người không ăn mấy miếng mà lại uống rất nhiều rượu.

Ta không thể chịu đựng được nữa và khuyên họ: “Uống ít đi. Nếu uống nhiều sẽ cảm thấy khó chịu”.

Chu Vân Lượng đỏ mặt hét vào mặt ta: “Anh em chúng ta gặp nhau, không uống rượu thì làm sao bây giờ? Đừng lo lắng cho ta, chúng ta phải, không… cho đến khi say thì chúng ta mới quay lại! "

Ta nói: “Vậy thì chúng ta cũng là anh em mà sao nhìn thấy ta lại không vui vậy?”

Hắn ta sửng sốt một chút, xua tay nói: "Đừng ngắt lời! Chúng ta không phải anh em."

Hắn say đến mức không thể nói rõ ràng, ta cũng không muốn tranh cãi với hắn nên ngồi sang một bên và bắt đầu đếm lạc trên đĩa.

Chu Vân Lượng rất ồn ào, nhưng Hạ Kỳ cơ bản không nói gì, chỉ uống một mình.

Đếm đậu phộng đang buồn ngủ, Chu Vân Lượng đột nhiên đập bàn, hét lên: "Tiểu Lê đâu, sao món gà nướng này lại khó ăn thế!"

Hắn lay ta tỉnh lại, ta liếc nhìn hắn nói: "Mấy ngày trước Tiểu Lê bị đầu lừa đá của ngươi đuổi đi, quên rồi à?"

Hắn ta thật sự quên mất, la hét muốn vào bếp tìm Tiểu Lê, hạ nhân không thể ngăn cản cũng không thể giải thích với hắn ta nên đành phải theo hắn ta vào bếp.

Gió chiều mùa hè có chút oi bức, những ngọn nến vàng rực của đèn lồng đã cháy rất lâu, bây giờ trời đã hơi tà, như có một cậu bé vô danh nào đó không ngừng kêu gọi giữa những bông hoa.

Giọng c hửi rủa của Chu Vân Lượng dần dần nhỏ đi, tai ta cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Ta nhìn Hạ Kỳ, hắn say thật rồi, làn da trắng nõn đã đỏ bừng vì say, đôi mắt thường trong trẻo giờ đã đục ngầu.

Ta nói: “Hạ Thái y, ngươi đừng uống rượu nữa. Ngươi là đại phu nên biết rằng say rượu có hại cho cơ thể chứ.”

Sau khi nghe điều này, hắn nhìn ta mỉm cười và gật đầu thẳng thừng.

Không biết trong lòng đột nhiên động đến đâu, vô cớ nói: “Ta thực sự không biết sau này Hạ Thái y sẽ cưới người vợ như thế nào.”

Hắn nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn ta thật sâu, ánh mắt rất phức tạp, ta không thể phân biệt được trong đó là cái gì.

Hắn chậm rãi nói: “Ta đã từng gặp người con gái tuyệt vời nhất thế gian này.”

Ta hỏi hắn: "Sau đó thì sao?"

“Vậy.” Hắn chuyển động nhìn vào mắt ta, ngước nhìn vầng trăng đêm nay, mỉm cười như đang tự giễu cợt chính mình.

"Vậy thì không còn nữa."

Ta chợt thấy buồn.

Dường như là dành cho hắn, và dường như là dành cho chính ta.

14

Tối hôm đó Hạ Kỳ uống quá nhiều rượu, đi ngủ quên đóng cửa sổ, có lẽ là bị gió lạnh, mấy ngày nay bệnh nặng, sợ sẽ lây bệnh cho ta nên ở trong phòng không có ra ngoài.

Điều này khiến Chu Vân Lượng rất khó chịu, liên tục tự trách mình vì đã để Hạ Kỳ uống nhiều rượu như vậy.

Ta có chút lo lắng cho Hạ Kỳ, muốn gặp hắn, nhưng khi ta đến cửa, hắn đóng cửa lại cũng không gặp ta.

Ta nói: “Hạ Thái y, ngươi có sao không? Người ta nói đại phu cũng không thể tự chữa lành vết thương. Ta có cần mời đại phu cho ngươi không?”

Hạ Kỳ trong phòng nói với ta: “Phu nhân không cần lo lắng, hiện tại ta không sao rồi, không cần mời đại phu khác nữa.”

Nhưng ta nghe thấy giọng hắn có chút yếu ớt, tình hình có vẻ rất tệ.

Ta vẫn muốn vào xem thế nào nhưng Hạ Kỳ lại không chịu mở cửa.

Trong lúc tuyệt vọng, ta đã nghĩ đến việc đợi vài ngày nữa là có thể gặp lại hắn khi hắn đã khỏe hơn.

Nhưng chỉ được vài ngày, Chu Vân Lượng đến gặp ta và nói rằng Thục phi trong cung đột nhiên bị đau đầu dữ dội, Thái hậu vội vàng triệu Hạ Kỳ về cung.

Thục phi là dì của Chu Vân Lượng, đồng thời cũng là họ hàng của nhà họ Chu.

Đột nhiên ta cảm thấy có chút lo lắng, ta hỏi anh: “Vậy Hạ Kỳ có quay lại không?”

Chu Vân Lượng nói rằng hắn cũng không biết.

Ta cảm thấy hơi thất vọng.

Chu Vân Lượng vỗ vai ta nói: "Không sao đâu, đại phu hắn không có ở đây, ta cũng có thể tìm một đại phu khác. Điều đó sẽ không làm trì hoãn sự kiện quan trọng của chúng ta đâu."

Ta không có ý định tranh cãi với hắn ta.

Ta không biết mình bị sao nữa.

Khi ta thức dậy vào buổi sáng, Hạ Kỳ đã xuất hiện trước mặt ta, bắt mạch cho ta với nụ cười dịu dàng.

Lúc ta ngủ trưa tỉnh dậy, hắn mang theo bát thuốc vừa đun đến, ta thở dài nói thuốc này đắng quá, ta không uống, Hạ Kỳ lấy trong tay áo ra một gói kẹo trái cây, cười nói với ta: “Hôm qua người cũng uống rồi.”

Rắc rối thật đấy.

Buổi ta ta bật đèn đọc sách, hắn giục ta đi ngủ, nói ngủ muộn sẽ có hại cho sức khỏe, lúc đó ta thực sự khó chịu.

Bây giờ, tất cả đều biến mất.

Nhưng ta đã nghĩ rằng chuyến thăm bệnh của Hạ Kỳ là theo lệnh của Thái hậu nên hắn sẽ có thể quay lại khi Thục phi khỏi bệnh chăng?

Nhưng vài ngày sau, Chu Vân Lượng hào hứng báo với ta rằng Hạ Kỳ sắp kết hôn.

Ta chợt giật mình, suýt đánh rơi tách trà trên tay, hỏi: “Cái gì?”

Hắn kể: “Ngày hôm đó, Hạ Thái y vào cung thăm bệnh cho Thục phi. Khi đang đi về thì thấy Huệ Ninh công chúa vô tình rơi xuống nước. Không nói một lời liền lao xuống nước cứu công chúa."

Hắn nhìn ta và hỏi: "Đoán xem?"

Ta nói: “Rồi sao?”

Hắn cười nói: "Huệ Ninh công chúa thích hắn, muốn hắn làm phò mã chứ sao!"

Lòng ta chợt thấy trống trải.

Hồi lâu, ta chợt nhớ ra hôm đó Hạ Kỳ bị cảm, còn đang ốm nên xuống nước cứu người, vội hỏi: “Bệnh của hắn có sao không?”

Chu Vân Lượng nén cười, thở dài: “Nghe nói hắn sốt cao, có chút hôn mê.”

Nhưng hắn an ủi ta: “Ngươi yên tâm, công chúa chăm sóc hắn sẽ không sao đâu”.

Đúng, mọi người đều muốn thành người trong hoàng thất. Có công chúa chiếu cố hắn, tự nhiên sẽ không có chuyện gì lớn.

Nhưng ta ơi, ta buồn vì điều gì?