Chương 1 - Thời Gian Đã Qua
Lục Chiêu Nghi tỉnh lại trong cái lạnh.
Không phải cái lạnh của lửa tắt, mà là thứ lạnh buốt len lỏi từ da thịt vào tận xương cốt, như thể nước hồ vừa mới rút đi , để lại dư vị thấu tâm can. Trong khoảnh khắc mở mắt, nàng còn tưởng mình chưa c.h.ế.t hẳn, rằng thân xác cháy khét kia chỉ là một cơn ác mộng kéo dài.
Nhưng tiếng gió rít qua tai, tiếng người xôn xao vỡ vụn, cùng cảm giác váy áo khô ráo trên người , đã buộc nàng phải đối diện với một sự thật khác.
Nàng chưa c.h.ế.t.
Ít nhất, không phải ở đây.
Nàng đứng trên bờ hồ, hơi thở dồn dập. Trước mắt là mặt nước xám xanh phủ sương mỏng, là bầu trời đầu đông âm u quen thuộc đến đáng sợ. Đây không phải cảnh tượng xa lạ - nàng đã từng đứng ở nơi này , đúng vào ngày này , vào khoảnh khắc này .
Ngày mọi chuyện bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo.
Tim nàng bỗng nặng trĩu.
“Nhanh lên! Có người rơi xuống nước!”
Tiếng kêu thất thanh kéo ý thức nàng trở về. Lục Chiêu Nghi ngẩng đầu, ánh mắt như bị kéo giật về phía trước .
Giữa đám đông, Tống Hoài Cẩn vừa được người ta kéo lên bờ. Y phục hắn ướt sũng, tóc tai tán loạn, nhưng thứ khiến nàng không thể rời mắt… là nữ t.ử hắn đang ôm trong lòng.
Tô Nhược Vân.
Nàng ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn , thân hình mảnh mai run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, hai hàng mi ướt đẫm nước. Trông yếu đuối đến mức chỉ cần gió mạnh hơn một chút cũng có thể thổi bay đi .
Kiếp trước , chính dáng vẻ này đã khiến nàng mềm lòng.
Khi ấy , nàng nghĩ: Biểu muội mồ côi, góa bụa sớm, thân thể yếu nhược, không nơi nương tựa…
Nàng nghĩ: Là người thân , nhường một chút cũng không sao .
Nghĩ như vậy , rồi nhường cả đời.
Lục Chiêu Nghi bỗng cảm thấy cổ họng khô rát.
Ánh mắt nàng chậm rãi hạ xuống, rơi vào bàn tay Tống Hoài Cẩn đang đặt trước bụng dưới của Tô Nhược Vân. Không phải tư thế vô tình, mà là một sự che chắn theo bản năng, cẩn thận đến mức quen thuộc.
Một động tác rất nhỏ.
Nhỏ đến mức, nếu không nhìn bằng ánh mắt của người đã c.h.ế.t một lần , thì căn bản sẽ không nhận ra .
Tim nàng lạnh đi từng chút một.
Hóa ra … đã sớm như vậy .
Ba tháng.
Thời gian hoàn toàn trùng khớp.
Tống Hoài Cẩn lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải nàng. Trong khoảnh khắc ấy , nàng nhìn thấy một tia bối rối rất nhanh lướt qua đáy mắt hắn , rồi lập tức bị che giấu bằng vẻ mặt quen thuộc.
“Chiêu Nghi.”
Giọng hắn có chút gấp gáp, lại mang theo vẻ sốt ruột hợp tình hợp lý: “Mau sai người mang áo choàng đến. Nhược Vân thân thể yếu, lạnh thế này rất nguy hiểm.”
Lời nói ấy , từng chữ từng chữ, đều giống hệt kiếp trước .
Lục Chiêu Nghi bỗng có cảm giác kỳ lạ, như thể có hai bản thân đang đứng song song. Một người là nàng của kiếp trước , nghe câu nói này liền vội vàng cởi áo khoác, lòng đầy áy náy và lo lắng. Người còn lại là nàng của hiện tại đứng yên tại chỗ, bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Nàng không nhúc nhích.
Khoảnh khắc ấy , nàng cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía mình . Có tò mò, có chờ đợi, có cả ngầm phán xét.
Xem kìa, chính thất sắp xử trí thế nào đây.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác rất lạ, không phải phẫn nộ, cũng không phải đau đớn, mà là một thứ lạnh lẽo rỗng không , như thể mọi cảm xúc từng dùng để yêu thương, nhẫn nhịn, đều đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa của kiếp trước .
Nàng mở miệng, giọng nói vang lên rõ ràng đến lạ:
“Hoài Cẩn.”
Tống Hoài Cẩn khựng lại .
“Chàng là phu quân của ta .”
Một câu rất đơn giản, nhưng khiến sắc mặt hắn thoáng cứng đờ.
Lục Chiêu Nghi nhìn thẳng vào hắn , ánh mắt không hề d.a.o động:
“Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người , chàng ôm biểu muội ta như vậy , chàng có từng nghĩ đến danh tiết của nàng ta chưa ?”
Không khí xung quanh chợt chùng xuống.
Tô Nhược Vân giật mình , vội vàng nhúc nhích, rời khỏi n.g.ự.c hắn một chút, đôi mắt đỏ hoe:
“Biểu tỷ… tỷ đừng hiểu lầm. Là muội đứng không vững, Hầu gia chỉ là cứu người … muội không dám có ý gì khác.”
Giọng nàng ta run rẩy, yếu ớt, mỗi chữ đều như mang theo nước mắt.
Kiếp trước , Lục Chiêu Nghi đã vì giọng nói này mà mềm lòng.
Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy… quen thuộc đến đáng ghét.
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Chiêu Nghi, nàng nghĩ nhiều rồi . Tình thế khi ấy khẩn cấp, ta chỉ là nhất thời nóng ruột.”
“Nóng ruột?”
Trong lòng nàng lặng lẽ lặp lại hai chữ ấy .
Nóng ruột đến mức bảo vệ cả đứa trẻ chưa ra đời.
Nhưng nàng không nói ra .
Lục Chiêu Nghi khẽ gật đầu, vẻ mặt bình thản đến mức khiến Tống Hoài Cẩn sững sờ:
“Ta hiểu.”
Chính vì nàng quá bình tĩnh, hắn mới cảm thấy bất an.
Nàng quay sang quản gia, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản bác:
“Đi mời lão phu nhân và các vị trưởng bối trong tộc đến đây.”
Sắc mặt Tống Hoài Cẩn lập tức biến đổi.
“Chuyện nhỏ thế này , cần gì kinh động trưởng bối?”
Lục Chiêu Nghi nhìn hắn , ánh mắt sâu thẳm:
“Chuyện liên quan đến danh tiết nữ nhi, chưa bao giờ là chuyện nhỏ.”
Nàng chuyển ánh nhìn sang Tô Nhược Vân, giọng nói mềm mỏng, thậm chí còn mang theo ý quan tâm:
“Biểu muội thân thể yếu, lại gặp chuyện thế này . Để trưởng bối làm chủ, định ra danh phận rõ ràng, mới là vì tốt cho muội .”
Trong khoảnh khắc ấy , Tô Nhược Vân cuối cùng cũng cảm thấy sợ.
Bởi vì nàng ta nhận ra : Lục Chiêu Nghi không còn đứng ở vị trí của người nhường nhịn nữa.
Gió hồ thổi qua mang theo hơi lạnh thấm xương.
Lục Chiêu Nghi đứng thẳng lưng, váy áo không lay, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước đã đóng băng.
Kiếp trước , nàng bước lùi một bước, để rồi cả đời không thể quay đầu. Kiếp này , nàng chỉ cần đứng yên, để tất cả những gì vốn nên lộ ra , từng chút, từng chút một, bị tự tay bọn họ phơi bày ra trước ánh sáng.