Chương 2 - Tháng Ba Say Gió Xuân
5.
Tiếng khóc vang dội sau lưng, ta cũng không thèm để ý tới nữa.
Ta dẫn theo Nguyên Chỉ thu dọn giúp ca ca.
Nguyên Chỉ đỏ mặt lau chùi và thay y phục cho ca ca, ta phụ trách quét tước trong phòng.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, tiếng khóc than trong sân đã không còn.
Ta bước đến bên cạnh ca ca, huynh ấy nhìn lên màn trướng trên giường, đôi mắt không có tiêu cự.
"A Âm, đưa cho ca ca một gói thạch tín đi. Ta sống như vậy còn không bằng ch//ết đi cho xong!"
Ta nắm chặt tay huynh ấy.
"Ca ca, huynh yên tâm đi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi!"
Ta áp sát vào tai huynh ấy, khẽ nói.
"Ca ca, kẻ hại huynh vẫn chưa ch//ết! Sao huynh có thể ch//ết được?
"Chúng ta phải sống thật tốt, để tận mắt nhìn thấy kết cục của hắn!"
Ta mở ngăn kéo bí mật trên giường ca ca, bên trong có một con dao găm nhỏ.
Nghe đồn con dao găm này đã theo một vị tướng quân ra chiến trường, từng c//ắt đ//ứt vô số đầu người.
Lúc đó ca ca chỉ cầm con dao găm này là có thể doạ ta khóc, nhưng hiện giờ, khi cầm nó trong tay, ta lại không cảm thấy sợ hãi nữa.
"Bây giờ muội đã hiểu ra rồi, dựa vào ai cũng vô dụng, chỉ có dựa vào chính mình!
"Ca ca, đợi muội dùng con dao này đi báo thù cho huynh!"
Nước mắt ca ca cũng không nhịn được nữa mà tuôn rơi.
Còn ta thì cảm thấy nước mắt của mình cũng cạn kiệt rồi, từ lâu đã không còn khóc nổi nữa.
6
Đêm đến, ta gọi Nguyên Chỉ đến bên cạnh, đưa cho muội ấy một chiếc hộp.
"Trong hộp là khế ước bán thân của muội và năm mươi lượng bạc, mong là muội không chê ít. Đây đã là số tiền lớn nhất mà ta có rồi."
"Nguyên Chỉ, muội theo ta từ năm tám tuổi, lúc nào cũng hầu hạ ta chu đáo. Ta có một chuyện muốn nhờ cậy muội."
Đôi mắt Nguyên Chỉ đỏ hoe, nặng nề đặt chiếc hộp lên bàn.
"Tiểu thư có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, sao lại phải lấy thứ này để thăm dò tình cảm giữa chúng ta?"
Ta lắc đầu.
"Nguyên Chỉ, có lẽ ta phải biến mất một thời gian."
"Từ hôm nay trở đi, muội hãy ở bên cạnh hầu hạ đại thiếu gia. Trước khi cha bị định tội, nếu ta vẫn chưa trở về, thì e là…"
Nguyên Chỉ nghẹn ngào, dập đầu xuống đất.
Muội ấy không nói gì, cầm chiếc hộp đi tới sân viện của ca ca.
Ta biết muội ấy hiểu ta. Ta không cần phải nói gì, muội ấy đều hiểu.
7.
Sắp xếp cho mẹ và ca ca xong, ta thay một bộ y phục màu vàng nhạt, vội vàng rời khỏi nhà trước giờ giới nghiêm.
Kể từ khi cha ta bị bắt đi, cả nhà bị đuổi ra khỏi Thẩm phủ, trước cửa phủ còn có trọng binh canh gác.
Ta chui qua lỗ chó, đi thẳng đến thư phòng của cha.
Sau khi vào trong, ta ngồi xuống ghế chờ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, ta vội vàng đứng dậy giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cửa bị đá văng ra, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
"A Âm, muội đang tìm gì ở đây vậy?"
Ta kìm nén ý định muốn gi//ết người, xoay người lại làm ra vẻ hoảng hốt.
"Lương Ngôn! Sao ngươi lại ở đây?"
Trên mặt Lương Ngôn hiện lên nụ cười đắc ý, hắn từng bước đến gần ta.
"A Âm, muội thực sự ngây thơ đến mức khiến người ta cảm thấy thương hại.”
"Ta cố ý sai người nói trong phủ nhà họ Thẩm có chứng cứ giúp cha muội thoát tội. Quả nhiên là muội đã đến!"
Ta không ngừng lui về phía sau.
"Vậy nên, những gì ta nghe được đều là giả? Lương Ngôn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lương Ngôn bắt được tay ta, vẻ mặt điên cuồng.
"A Âm, chỉ cần muội không phản kháng, chúng ta chuyện gì cũng có thể nói. Nếu muội phản kháng, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!"
8
Lương Ngôn đưa ta đi, giam giữ ta trong một sân viện ở vùng ngoại ô.
Bên ngoài cổng có người canh gác, chỉ có một bà tử đến đưa cơm.
Lúc đầu, ta còn kêu gào đòi ra ngoài, nhưng sau khi được bà ấy khuyên nhủ vài câu, ta chỉ biết yên lặng rơi nước mắt.
Buổi tối ba ngày sau, cuối cùng ta cũng đợi được Lương Ngôn.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, hai mắt mông lung, lảo đảo tiến về phía ta.
Lúc hắn sắp cởi bỏ y phục của ta, ta liền rút dao ra đâm vào cổ tay hắn.
Hắn ôm cổ tay, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi.
"Thẩm Thanh Âm, muội điên rồi!"
Ta cầm dao kề lên cổ mình.
"Lương Ngôn, ta thà ch//ết cũng sẽ không để cho ngươi chạm vào ta dù chỉ một sợi tóc. Ngươi cút đi ngay cho ta!"
Lương Ngôn tỉnh rượu hơn phân nửa, ôm cổ tay.
"Thẩm Thanh Âm, muội cho rằng ta thích muội thì sẽ không gi//ết muội sao?"
Ta nói với giọng run rẩy.
"Ngươi dĩ nhiên có thể gi//ết ta, nhưng người có hôn ước với ta cũng không phải hạng tầm thường. Nếu ta ch//ết rồi, ngươi đoán xem huynh ấy có thể tra ra ngươi hay không?"
Lương Ngôn tỉnh rượu, vẻ mặt tức giận, nhưng cũng có chút do dự.
"Muội không cần gạt ta. Nếu muội thật sự đã có hôn ước thì sao không bảo phu quân của muội giúp muội cứu cha mình, mà còn phải tự mình đi tìm chứng cứ."
Ta cúi đầu, giả vờ làm ra vẻ khó xử.
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết phu quân của ta là ai, nhưng yến hội lần trước chính là do huynh ấy đưa ta đến."
Vẻ mặt Lương Ngôn dần trở nên nghiêm túc.
Yến hội đó, công chúa và Thái tử đều là khách quý. Những người tham dự đều là bậc quý nhân. Với thân phận thấp kém như ta, nếu không có ai đưa đi theo cùng, vốn dĩ không thể xuất hiện ở nơi đó.
Lương Ngôn nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ xem ta có đang nói dối hay không.
Ta nắm chặt con dao, đứng co ro trong góc tường.
Tiếng gõ cửa vang lên, một tên sai vặt tiến vào, thì thầm bên tai Lương Ngôn nói gì đó.
Lông mày Lương Ngôn nhíu chặt, mặt thiếu kiên nhẫn.
"A Âm, muội nghỉ ngơi sớm đi. Hôm khác ta sẽ đến thăm muội."
Hắn chỉ để lại một câu, sau đó vội vã rời đi.
Sau khi chắn chắn tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, ta dựa lưng vào tường chậm rãi trượt xuống, ngồi trên mặt đất. Lúc này ta mới kinh ngạc nhận ra, mình đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Nói không sợ là giả.
Ta sợ chính mình sẽ thất thân với Lương Ngôn, cũng sợ chính mình không đạt được kết quả như mong muốn.
Nhưng cha ta bị tống giam không rõ sống ch//ết, mẹ ta hôn mê vẫn chưa biết có thể tỉnh lại hay không.
Ca ca ngọc thụ lâm phong kia của ta, bị người khác hãm hại thành một đống bùn nhão nằm trên giường.
Ta hận, ta không cho phép mình sợ hãi!
9.
Sau khi Lương Ngôn rời đi, ta bắt đầu tuyệt thực.
Cơm nước được bưng đến như thế nào, thì được bưng đi y như vậy.
Không tới mấy ngày, ta đã suy yếu nằm ở trên giường không thể cử động.
Lương Ngôn rốt cuộc cũng đến tìm ta.
"Thẩm Thanh Âm, muội đang uy hiếp ta à?"
Giọng nói ta yếu ớt đến mức phải đến gần mới nghe rõ.
"Lương Ngôn, ta không biết ngươi bắt ta tới nơi này để làm gì.”
"Nhưng chỉ cần ta ch//ết rồi, ngươi sẽ không làm được gì cả."
Vẻ mặt Lương Ngôn có chút bối rối.
Hắn ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc của ta.
"A Âm, ngày thường muội ngoan ngoãn nhất, nói chuyện cũng chưa từng lớn tiếng, không ngờ tính tình lại cương liệt như vậy."
Ta mỉa mai nói.
"Lương Ngôn trước đây, cũng là một người nho nhã.”
"Nhìn thấy ta chỉ đứng từ xa, chưa bao giờ đường đột. Đưa lễ vật cho ta cũng chỉ là một ít thức ăn hoặc sách du ký, chưa bao giờ tặng tín vật định tình làm hỏng danh tiếng của người khác.”
"Nhưng hôm nay, ngươi lại đích thân khiến cha ta bị giam vào ngục, giam cầm người đã có hôn ước là ta ở trong căn nhà nhỏ này.”
"Rốt cuộc là do ta thay đổi, hay là do ngươi thay đổi?"
Ta liếc hắn một cái, chán ghét né tránh bàn tay của hắn.
Trước khi cha ta xảy ra chuyện, mỗi ngày công việc của ta chẳng qua chỉ là đọc sách, thêu hoa.
Chuyện khiến ta vui vẻ nhất là có thể gặp được Lương Ngôn, cũng bởi vì mơ thấy được gả cho hắn mà xấu hổ đỏ mặt.
"Lương Ngôn, ta vốn dĩ có thể mãi mãi không cần phải mạnh mẽ như vậy."
Bàn tay của Lương Ngôn đặt trên đầu ta khẽ run lên.
Hắn hiếm khi dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với ta.
"A Âm, ta cũng không muốn như vậy. Ta không còn cách nào khác…"
Ta không nói nữa, chỉ khóc "thút thít".
Giọng nói Lương Ngôn mang theo vẻ bất đắc dĩ.
"A Âm, ta chẳng qua chỉ muốn muội ngoan ngoãn ở bên cạnh ta thôi. Tại sao muội không thể an phận một chút?
"Nếu như muội ở bên ta, ta sẽ phái người chữa bệnh cho mẹ muội, cũng sẽ mời đại phu giỏi nhất chữa trị cho ca ca muội.”
"Danh tiếng hiện giờ của muội, ngoại trừ dựa vào ta, thì không có bất kỳ lối thoát nào!"
Ta thầm khinh thường trong lòng, nhưng không thể không làm ra vẻ giả bộ cam chịu.
Ta dùng hết sức lực chống đỡ để ngồi dậy.
"Lương Ngôn, ta muốn gặp cha của ta.”
"Sau khi gặp được cha, chúng ta sẽ nói tiếp."
Lương Ngôn thở dài.
"Muội dưỡng bệnh cho khỏe, rồi ta sẽ dẫn muội đi gặp cha muội."
10.
Cha ta là trọng phạm triều đình, không biết Lương Ngôn đã nhờ vào vây cánh gì mà có thể cho ta gặp được ông ấy.
Lương Ngôn không cho phép ta ở riêng với cha, những chuyện ta muốn hỏi đều không hỏi được.
Trở về nhà, trước tiên ta mở lời với Lương Ngôn.
"Ta biết, ngươi cần công chúa mang đến cho ngươi vinh hoa phú quý, nhưng lại không nỡ bỏ tình nghĩa giữa chúng ta.
"Người không nỡ bỏ cũng không chỉ có một mình ngươi, ta cũng đau lòng như vậy.”
"Nếu không phải do những việc ngươi làm, cha ta có lẽ đã cho phép ngươi đến nhà ta cầu hôn rồi."
Lương Ngôn cúi đầu không nói.
"Lương Ngôn, ta có thể làm thiếp cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý một số điều kiện của ta. Nếu không, cho dù ta ch//ết cũng sẽ không làm theo ý của ngươi!"
Lương Ngôn nhìn ta chăm chú.
"A Âm, muội không có tư cách ra điều kiện với ta.”
"Mạng của cha muội, mạng của mẹ muội, mạng của ca ca muội, đều nằm trong tay ta!"
Ta cười lạnh một tiếng, đối diện với khuôn mặt nham hiểm của hắn.
"Thật sự không có sao?"
"Ngươi dĩ nhiên có thể dùng mạng của người thân ta để ép buộc ta ngoan ngoãn sống ở đây, nhưng từ nay về sau, khi ở cùng với ta, ngươi tốt nhất phải nên đề phòng.”
"Lúc ngươi ngủ cũng phải mở to mắt. Nếu không, ta nhất định sẽ gi//ết ngươi!"
Lương Ngôn ngồi xuống ghế, rót một chén trà và uống một hơi cạn sạch.
"Nói đi, điều kiện gì?"
Ta ngồi ở một bên giường, vuốt ve tua rua trên chiếc túi thơm, không nhanh không chậm nói.
"Thứ nhất, cha ta nhất định phải sống!
"Thứ hai, ta không làm ngoại thất, ta muốn ở trong trạch viện của ngươi."
Lương Ngôn xuất thân bần hàn, lúc đi học vẫn luôn sống ở nhà ta.
Sau khi bám vào công chúa, hắn đã mua được một trạch viện để tỏ rõ việc hắn muốn phân rõ giới hạn với gia đình ta.
"Nếu như ta làm ngoại thất, sau khi cha ta ra ngoài nhất định sẽ đánh ch//ết ta.”
"Còn nữa, ngươi thường xuyên chạy đến thôn trang ở ngoại ô, sớm muộn gì cũng sẽ bị công chúa phát hiện. Đến lúc đó, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đẹp."
Lương Ngôn khẽ gật đầu tán thành.
"Thứ ba, một khi ta mang thai, ngươi nhất định phải cho ta danh phận."
Lương Ngôn đặt mạnh chén trà xuống bàn, nắp chén va vào thân chén phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
"A Âm, ngay cả chuyện sau này chúng ta sinh con, muội cũng đã nghĩ xong rồi?"
Ta giả vờ làm ra vẻ tủi thân.
"Ta không có danh phận thì cũng thôi đi, nhưng không thể để con của ta chịu uất ức."
Khi ta đưa ra hai điều kiện trước, Lương Ngôn không hề lộ ra vẻ bất ngờ.
Có lẽ là điều kiện cuối cùng của ta đã khiến hắn hài lòng, khóe miệng hắn cong lên, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Được, ta đồng ý với muội.”
"Nhưng ta chỉ có thể bảo đảm giữ mạng cho cha muội. Còn về việc khi nào được thả ra, có thể bị định tội gì, ta cũng không dám chắc.”
"Trưởng công chúa hay ghen tuông, ta không thể cho muội bất kỳ danh phận nào. Cho dù muội có ở trong phủ của ta cũng không thể được xem như chủ nhân được."
Ta khoát tay tỏ vẻ không quan tâm.
"Chỉ cần ta ở trong phủ của ngươi, làm một nha hoàn nhất đẳng là được."
Trong đôi mắt Lương Ngôn mang theo ý cười, tiến về phía ta.
Hắn đưa tay ra, muốn sờ mặt ta.
Ta dùng sức hất ra.
"Khi nào cha ta được thả, đến lúc đó ngươi mới được đụng vào ta!"
Lương Ngôn nhíu mày.
Ta cười khẩy nói.
"Ngươi đã chờ đợi lâu như vậy, thêm một chút thời gian nữa cũng không đợi được sao!
"Ta đã thỏa hiệp, hơn nữa cũng đã sắp xếp tốt chuyện sau này. Muội cũng nên thể hiện chút thành ý mới phải."
Lương Ngôn nắm chặt bàn tay to thành nắm đấm, mím chặt môi, vẻ tức giận hiện lên mặt.
"Thẩm Thanh Âm, muội sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta!"
Ta nằm ở trên giường đắp chăn.
"Đi thong thả, không tiễn!"
Lương Ngôn đứng trước giường của ta một lúc lâu, sau đó thì phất tay áo bỏ đi.
Sau khi xác định hắn đi rồi, ta mới từ trên gường đứng dậy.
Cầm lấy chén trà và ấm trà mà hắn từng dùng qua ném mạnh xuống đất.
Thật dơ bẩn!
11
Sau khi bàn bạc xong điều kiện với Lương Ngôn, ta an phận thủ thường sống qua ngày.
Không còn khóc lóc tìm ch//ết, cũng không ầm ĩ đòi ra ngoài nữa.
Lương Ngôn thấy ta đã cam chịu, nên điều thị vệ đi, nới lỏng việc canh giữ ta.
Ngay cả bà tử trông coi ta cũng xách giỏ đi ra ngoài mua thức ăn.
Ta biết, Lương Ngôn đang muốn thăm dò ta.
Hắn muốn xem ta có thật sự cam chịu ở bên cạnh hắn hay chỉ muốn tìm cơ hội trốn thoát.
Ta mở cửa viện ra, ngoài cửa không có một bóng người.
Nhưng Lương Ngôn nhất định đã cho người canh chừng.
Ta không hề hoảng hốt, ngẩng đầu bước ra khỏi cửa.
Có hai người từ phía đối diện đi tới. Ta biết, đây là người Lương Ngôn phái tới để bắt ta về.
Ta ra đòn phủ đầu trước, không chờ bọn họ mở miệng đã hỏi:
"Đại ca, huynh có biết gần thôn trang này có chỗ nào bán kim chỉ, vải vóc không?
"Y phục này của ta rách rồi, ta muốn vá lại, còn muốn mua thêm ít vải vóc để may cho tướng công nhà ta vài bộ đồ tốt."
Hai người sửng sốt một lúc.
Chắn là Lương Ngôn đã ra lệnh, nếu như ta bước ra khỏi nhà thì phải bắt ta lại.
Nhưng ta cũng không có ý định chạy trốn.
Một người tỏ vẻ không biết, một người khác lanh lợi hơn, đảo mắt vài lần thì đổi sang vẻ mặt tươi cười.
"Tiểu nương tử cần cái gì có thể nói cho ta biết. Ta đang định vào trong thành, có thể mua về giúp cô."
Ta suy nghĩ một chút, rồi rút cây trâm trên đầu ra đưa cho hắn.
"Đại ca, phiền huynh giúp ta mua sợi bông trắng và một ít vải bông loại tốt."
Ta quay đầu lại chỉ ngôi nhà mình đang ở.
"Ta ở đó, huynh mua xong thì đem đến đó giúp ta là được."
Người đàn ông kia gật đầu.
Ta khẽ cười, khom người thi lễ với bọn họ, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào sân.
Ta vốn dĩ cố ý để Lương Ngôn bắt được, sao có thể chạy trốn chứ?
Lương Ngôn, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Tiếng khóc vang dội sau lưng, ta cũng không thèm để ý tới nữa.
Ta dẫn theo Nguyên Chỉ thu dọn giúp ca ca.
Nguyên Chỉ đỏ mặt lau chùi và thay y phục cho ca ca, ta phụ trách quét tước trong phòng.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, tiếng khóc than trong sân đã không còn.
Ta bước đến bên cạnh ca ca, huynh ấy nhìn lên màn trướng trên giường, đôi mắt không có tiêu cự.
"A Âm, đưa cho ca ca một gói thạch tín đi. Ta sống như vậy còn không bằng ch//ết đi cho xong!"
Ta nắm chặt tay huynh ấy.
"Ca ca, huynh yên tâm đi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi!"
Ta áp sát vào tai huynh ấy, khẽ nói.
"Ca ca, kẻ hại huynh vẫn chưa ch//ết! Sao huynh có thể ch//ết được?
"Chúng ta phải sống thật tốt, để tận mắt nhìn thấy kết cục của hắn!"
Ta mở ngăn kéo bí mật trên giường ca ca, bên trong có một con dao găm nhỏ.
Nghe đồn con dao găm này đã theo một vị tướng quân ra chiến trường, từng c//ắt đ//ứt vô số đầu người.
Lúc đó ca ca chỉ cầm con dao găm này là có thể doạ ta khóc, nhưng hiện giờ, khi cầm nó trong tay, ta lại không cảm thấy sợ hãi nữa.
"Bây giờ muội đã hiểu ra rồi, dựa vào ai cũng vô dụng, chỉ có dựa vào chính mình!
"Ca ca, đợi muội dùng con dao này đi báo thù cho huynh!"
Nước mắt ca ca cũng không nhịn được nữa mà tuôn rơi.
Còn ta thì cảm thấy nước mắt của mình cũng cạn kiệt rồi, từ lâu đã không còn khóc nổi nữa.
6
Đêm đến, ta gọi Nguyên Chỉ đến bên cạnh, đưa cho muội ấy một chiếc hộp.
"Trong hộp là khế ước bán thân của muội và năm mươi lượng bạc, mong là muội không chê ít. Đây đã là số tiền lớn nhất mà ta có rồi."
"Nguyên Chỉ, muội theo ta từ năm tám tuổi, lúc nào cũng hầu hạ ta chu đáo. Ta có một chuyện muốn nhờ cậy muội."
Đôi mắt Nguyên Chỉ đỏ hoe, nặng nề đặt chiếc hộp lên bàn.
"Tiểu thư có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, sao lại phải lấy thứ này để thăm dò tình cảm giữa chúng ta?"
Ta lắc đầu.
"Nguyên Chỉ, có lẽ ta phải biến mất một thời gian."
"Từ hôm nay trở đi, muội hãy ở bên cạnh hầu hạ đại thiếu gia. Trước khi cha bị định tội, nếu ta vẫn chưa trở về, thì e là…"
Nguyên Chỉ nghẹn ngào, dập đầu xuống đất.
Muội ấy không nói gì, cầm chiếc hộp đi tới sân viện của ca ca.
Ta biết muội ấy hiểu ta. Ta không cần phải nói gì, muội ấy đều hiểu.
7.
Sắp xếp cho mẹ và ca ca xong, ta thay một bộ y phục màu vàng nhạt, vội vàng rời khỏi nhà trước giờ giới nghiêm.
Kể từ khi cha ta bị bắt đi, cả nhà bị đuổi ra khỏi Thẩm phủ, trước cửa phủ còn có trọng binh canh gác.
Ta chui qua lỗ chó, đi thẳng đến thư phòng của cha.
Sau khi vào trong, ta ngồi xuống ghế chờ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, ta vội vàng đứng dậy giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cửa bị đá văng ra, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
"A Âm, muội đang tìm gì ở đây vậy?"
Ta kìm nén ý định muốn gi//ết người, xoay người lại làm ra vẻ hoảng hốt.
"Lương Ngôn! Sao ngươi lại ở đây?"
Trên mặt Lương Ngôn hiện lên nụ cười đắc ý, hắn từng bước đến gần ta.
"A Âm, muội thực sự ngây thơ đến mức khiến người ta cảm thấy thương hại.”
"Ta cố ý sai người nói trong phủ nhà họ Thẩm có chứng cứ giúp cha muội thoát tội. Quả nhiên là muội đã đến!"
Ta không ngừng lui về phía sau.
"Vậy nên, những gì ta nghe được đều là giả? Lương Ngôn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lương Ngôn bắt được tay ta, vẻ mặt điên cuồng.
"A Âm, chỉ cần muội không phản kháng, chúng ta chuyện gì cũng có thể nói. Nếu muội phản kháng, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!"
8
Lương Ngôn đưa ta đi, giam giữ ta trong một sân viện ở vùng ngoại ô.
Bên ngoài cổng có người canh gác, chỉ có một bà tử đến đưa cơm.
Lúc đầu, ta còn kêu gào đòi ra ngoài, nhưng sau khi được bà ấy khuyên nhủ vài câu, ta chỉ biết yên lặng rơi nước mắt.
Buổi tối ba ngày sau, cuối cùng ta cũng đợi được Lương Ngôn.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, hai mắt mông lung, lảo đảo tiến về phía ta.
Lúc hắn sắp cởi bỏ y phục của ta, ta liền rút dao ra đâm vào cổ tay hắn.
Hắn ôm cổ tay, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi.
"Thẩm Thanh Âm, muội điên rồi!"
Ta cầm dao kề lên cổ mình.
"Lương Ngôn, ta thà ch//ết cũng sẽ không để cho ngươi chạm vào ta dù chỉ một sợi tóc. Ngươi cút đi ngay cho ta!"
Lương Ngôn tỉnh rượu hơn phân nửa, ôm cổ tay.
"Thẩm Thanh Âm, muội cho rằng ta thích muội thì sẽ không gi//ết muội sao?"
Ta nói với giọng run rẩy.
"Ngươi dĩ nhiên có thể gi//ết ta, nhưng người có hôn ước với ta cũng không phải hạng tầm thường. Nếu ta ch//ết rồi, ngươi đoán xem huynh ấy có thể tra ra ngươi hay không?"
Lương Ngôn tỉnh rượu, vẻ mặt tức giận, nhưng cũng có chút do dự.
"Muội không cần gạt ta. Nếu muội thật sự đã có hôn ước thì sao không bảo phu quân của muội giúp muội cứu cha mình, mà còn phải tự mình đi tìm chứng cứ."
Ta cúi đầu, giả vờ làm ra vẻ khó xử.
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết phu quân của ta là ai, nhưng yến hội lần trước chính là do huynh ấy đưa ta đến."
Vẻ mặt Lương Ngôn dần trở nên nghiêm túc.
Yến hội đó, công chúa và Thái tử đều là khách quý. Những người tham dự đều là bậc quý nhân. Với thân phận thấp kém như ta, nếu không có ai đưa đi theo cùng, vốn dĩ không thể xuất hiện ở nơi đó.
Lương Ngôn nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ xem ta có đang nói dối hay không.
Ta nắm chặt con dao, đứng co ro trong góc tường.
Tiếng gõ cửa vang lên, một tên sai vặt tiến vào, thì thầm bên tai Lương Ngôn nói gì đó.
Lông mày Lương Ngôn nhíu chặt, mặt thiếu kiên nhẫn.
"A Âm, muội nghỉ ngơi sớm đi. Hôm khác ta sẽ đến thăm muội."
Hắn chỉ để lại một câu, sau đó vội vã rời đi.
Sau khi chắn chắn tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, ta dựa lưng vào tường chậm rãi trượt xuống, ngồi trên mặt đất. Lúc này ta mới kinh ngạc nhận ra, mình đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Nói không sợ là giả.
Ta sợ chính mình sẽ thất thân với Lương Ngôn, cũng sợ chính mình không đạt được kết quả như mong muốn.
Nhưng cha ta bị tống giam không rõ sống ch//ết, mẹ ta hôn mê vẫn chưa biết có thể tỉnh lại hay không.
Ca ca ngọc thụ lâm phong kia của ta, bị người khác hãm hại thành một đống bùn nhão nằm trên giường.
Ta hận, ta không cho phép mình sợ hãi!
9.
Sau khi Lương Ngôn rời đi, ta bắt đầu tuyệt thực.
Cơm nước được bưng đến như thế nào, thì được bưng đi y như vậy.
Không tới mấy ngày, ta đã suy yếu nằm ở trên giường không thể cử động.
Lương Ngôn rốt cuộc cũng đến tìm ta.
"Thẩm Thanh Âm, muội đang uy hiếp ta à?"
Giọng nói ta yếu ớt đến mức phải đến gần mới nghe rõ.
"Lương Ngôn, ta không biết ngươi bắt ta tới nơi này để làm gì.”
"Nhưng chỉ cần ta ch//ết rồi, ngươi sẽ không làm được gì cả."
Vẻ mặt Lương Ngôn có chút bối rối.
Hắn ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc của ta.
"A Âm, ngày thường muội ngoan ngoãn nhất, nói chuyện cũng chưa từng lớn tiếng, không ngờ tính tình lại cương liệt như vậy."
Ta mỉa mai nói.
"Lương Ngôn trước đây, cũng là một người nho nhã.”
"Nhìn thấy ta chỉ đứng từ xa, chưa bao giờ đường đột. Đưa lễ vật cho ta cũng chỉ là một ít thức ăn hoặc sách du ký, chưa bao giờ tặng tín vật định tình làm hỏng danh tiếng của người khác.”
"Nhưng hôm nay, ngươi lại đích thân khiến cha ta bị giam vào ngục, giam cầm người đã có hôn ước là ta ở trong căn nhà nhỏ này.”
"Rốt cuộc là do ta thay đổi, hay là do ngươi thay đổi?"
Ta liếc hắn một cái, chán ghét né tránh bàn tay của hắn.
Trước khi cha ta xảy ra chuyện, mỗi ngày công việc của ta chẳng qua chỉ là đọc sách, thêu hoa.
Chuyện khiến ta vui vẻ nhất là có thể gặp được Lương Ngôn, cũng bởi vì mơ thấy được gả cho hắn mà xấu hổ đỏ mặt.
"Lương Ngôn, ta vốn dĩ có thể mãi mãi không cần phải mạnh mẽ như vậy."
Bàn tay của Lương Ngôn đặt trên đầu ta khẽ run lên.
Hắn hiếm khi dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với ta.
"A Âm, ta cũng không muốn như vậy. Ta không còn cách nào khác…"
Ta không nói nữa, chỉ khóc "thút thít".
Giọng nói Lương Ngôn mang theo vẻ bất đắc dĩ.
"A Âm, ta chẳng qua chỉ muốn muội ngoan ngoãn ở bên cạnh ta thôi. Tại sao muội không thể an phận một chút?
"Nếu như muội ở bên ta, ta sẽ phái người chữa bệnh cho mẹ muội, cũng sẽ mời đại phu giỏi nhất chữa trị cho ca ca muội.”
"Danh tiếng hiện giờ của muội, ngoại trừ dựa vào ta, thì không có bất kỳ lối thoát nào!"
Ta thầm khinh thường trong lòng, nhưng không thể không làm ra vẻ giả bộ cam chịu.
Ta dùng hết sức lực chống đỡ để ngồi dậy.
"Lương Ngôn, ta muốn gặp cha của ta.”
"Sau khi gặp được cha, chúng ta sẽ nói tiếp."
Lương Ngôn thở dài.
"Muội dưỡng bệnh cho khỏe, rồi ta sẽ dẫn muội đi gặp cha muội."
10.
Cha ta là trọng phạm triều đình, không biết Lương Ngôn đã nhờ vào vây cánh gì mà có thể cho ta gặp được ông ấy.
Lương Ngôn không cho phép ta ở riêng với cha, những chuyện ta muốn hỏi đều không hỏi được.
Trở về nhà, trước tiên ta mở lời với Lương Ngôn.
"Ta biết, ngươi cần công chúa mang đến cho ngươi vinh hoa phú quý, nhưng lại không nỡ bỏ tình nghĩa giữa chúng ta.
"Người không nỡ bỏ cũng không chỉ có một mình ngươi, ta cũng đau lòng như vậy.”
"Nếu không phải do những việc ngươi làm, cha ta có lẽ đã cho phép ngươi đến nhà ta cầu hôn rồi."
Lương Ngôn cúi đầu không nói.
"Lương Ngôn, ta có thể làm thiếp cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý một số điều kiện của ta. Nếu không, cho dù ta ch//ết cũng sẽ không làm theo ý của ngươi!"
Lương Ngôn nhìn ta chăm chú.
"A Âm, muội không có tư cách ra điều kiện với ta.”
"Mạng của cha muội, mạng của mẹ muội, mạng của ca ca muội, đều nằm trong tay ta!"
Ta cười lạnh một tiếng, đối diện với khuôn mặt nham hiểm của hắn.
"Thật sự không có sao?"
"Ngươi dĩ nhiên có thể dùng mạng của người thân ta để ép buộc ta ngoan ngoãn sống ở đây, nhưng từ nay về sau, khi ở cùng với ta, ngươi tốt nhất phải nên đề phòng.”
"Lúc ngươi ngủ cũng phải mở to mắt. Nếu không, ta nhất định sẽ gi//ết ngươi!"
Lương Ngôn ngồi xuống ghế, rót một chén trà và uống một hơi cạn sạch.
"Nói đi, điều kiện gì?"
Ta ngồi ở một bên giường, vuốt ve tua rua trên chiếc túi thơm, không nhanh không chậm nói.
"Thứ nhất, cha ta nhất định phải sống!
"Thứ hai, ta không làm ngoại thất, ta muốn ở trong trạch viện của ngươi."
Lương Ngôn xuất thân bần hàn, lúc đi học vẫn luôn sống ở nhà ta.
Sau khi bám vào công chúa, hắn đã mua được một trạch viện để tỏ rõ việc hắn muốn phân rõ giới hạn với gia đình ta.
"Nếu như ta làm ngoại thất, sau khi cha ta ra ngoài nhất định sẽ đánh ch//ết ta.”
"Còn nữa, ngươi thường xuyên chạy đến thôn trang ở ngoại ô, sớm muộn gì cũng sẽ bị công chúa phát hiện. Đến lúc đó, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đẹp."
Lương Ngôn khẽ gật đầu tán thành.
"Thứ ba, một khi ta mang thai, ngươi nhất định phải cho ta danh phận."
Lương Ngôn đặt mạnh chén trà xuống bàn, nắp chén va vào thân chén phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
"A Âm, ngay cả chuyện sau này chúng ta sinh con, muội cũng đã nghĩ xong rồi?"
Ta giả vờ làm ra vẻ tủi thân.
"Ta không có danh phận thì cũng thôi đi, nhưng không thể để con của ta chịu uất ức."
Khi ta đưa ra hai điều kiện trước, Lương Ngôn không hề lộ ra vẻ bất ngờ.
Có lẽ là điều kiện cuối cùng của ta đã khiến hắn hài lòng, khóe miệng hắn cong lên, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Được, ta đồng ý với muội.”
"Nhưng ta chỉ có thể bảo đảm giữ mạng cho cha muội. Còn về việc khi nào được thả ra, có thể bị định tội gì, ta cũng không dám chắc.”
"Trưởng công chúa hay ghen tuông, ta không thể cho muội bất kỳ danh phận nào. Cho dù muội có ở trong phủ của ta cũng không thể được xem như chủ nhân được."
Ta khoát tay tỏ vẻ không quan tâm.
"Chỉ cần ta ở trong phủ của ngươi, làm một nha hoàn nhất đẳng là được."
Trong đôi mắt Lương Ngôn mang theo ý cười, tiến về phía ta.
Hắn đưa tay ra, muốn sờ mặt ta.
Ta dùng sức hất ra.
"Khi nào cha ta được thả, đến lúc đó ngươi mới được đụng vào ta!"
Lương Ngôn nhíu mày.
Ta cười khẩy nói.
"Ngươi đã chờ đợi lâu như vậy, thêm một chút thời gian nữa cũng không đợi được sao!
"Ta đã thỏa hiệp, hơn nữa cũng đã sắp xếp tốt chuyện sau này. Muội cũng nên thể hiện chút thành ý mới phải."
Lương Ngôn nắm chặt bàn tay to thành nắm đấm, mím chặt môi, vẻ tức giận hiện lên mặt.
"Thẩm Thanh Âm, muội sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta!"
Ta nằm ở trên giường đắp chăn.
"Đi thong thả, không tiễn!"
Lương Ngôn đứng trước giường của ta một lúc lâu, sau đó thì phất tay áo bỏ đi.
Sau khi xác định hắn đi rồi, ta mới từ trên gường đứng dậy.
Cầm lấy chén trà và ấm trà mà hắn từng dùng qua ném mạnh xuống đất.
Thật dơ bẩn!
11
Sau khi bàn bạc xong điều kiện với Lương Ngôn, ta an phận thủ thường sống qua ngày.
Không còn khóc lóc tìm ch//ết, cũng không ầm ĩ đòi ra ngoài nữa.
Lương Ngôn thấy ta đã cam chịu, nên điều thị vệ đi, nới lỏng việc canh giữ ta.
Ngay cả bà tử trông coi ta cũng xách giỏ đi ra ngoài mua thức ăn.
Ta biết, Lương Ngôn đang muốn thăm dò ta.
Hắn muốn xem ta có thật sự cam chịu ở bên cạnh hắn hay chỉ muốn tìm cơ hội trốn thoát.
Ta mở cửa viện ra, ngoài cửa không có một bóng người.
Nhưng Lương Ngôn nhất định đã cho người canh chừng.
Ta không hề hoảng hốt, ngẩng đầu bước ra khỏi cửa.
Có hai người từ phía đối diện đi tới. Ta biết, đây là người Lương Ngôn phái tới để bắt ta về.
Ta ra đòn phủ đầu trước, không chờ bọn họ mở miệng đã hỏi:
"Đại ca, huynh có biết gần thôn trang này có chỗ nào bán kim chỉ, vải vóc không?
"Y phục này của ta rách rồi, ta muốn vá lại, còn muốn mua thêm ít vải vóc để may cho tướng công nhà ta vài bộ đồ tốt."
Hai người sửng sốt một lúc.
Chắn là Lương Ngôn đã ra lệnh, nếu như ta bước ra khỏi nhà thì phải bắt ta lại.
Nhưng ta cũng không có ý định chạy trốn.
Một người tỏ vẻ không biết, một người khác lanh lợi hơn, đảo mắt vài lần thì đổi sang vẻ mặt tươi cười.
"Tiểu nương tử cần cái gì có thể nói cho ta biết. Ta đang định vào trong thành, có thể mua về giúp cô."
Ta suy nghĩ một chút, rồi rút cây trâm trên đầu ra đưa cho hắn.
"Đại ca, phiền huynh giúp ta mua sợi bông trắng và một ít vải bông loại tốt."
Ta quay đầu lại chỉ ngôi nhà mình đang ở.
"Ta ở đó, huynh mua xong thì đem đến đó giúp ta là được."
Người đàn ông kia gật đầu.
Ta khẽ cười, khom người thi lễ với bọn họ, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào sân.
Ta vốn dĩ cố ý để Lương Ngôn bắt được, sao có thể chạy trốn chứ?
Lương Ngôn, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!