Chương 4 - Thẩm Chỉ Quân và Mối Hận Từ Dĩ Vãng
Giang Diễn nắm tay nàng, ngoảnh lại nhìn ta:
“Ngươi xem, nàng mới là con gái chân chính của Thẩm tướng quân. Còn ngươi? Bất quá chỉ là một kẻ bị vứt bỏ.”
Bên tai ta như lại có tiếng gió đêm Yên Xích năm nào. Ta nhớ rõ đêm ấy, tay hắn nắm tay ta, lòng bàn tay nóng bỏng, hơi thở vì trọng thương mà yếu ớt. Hắn thấp giọng: “A Quân, nếu ta còn sống trở về, ắt bát kiệu lớn cưới nàng vào cửa, làm duy nhất thê tử của ta.”
Hóa ra đều là trò cười. Một kẻ mắt mù lòng đen, không xứng làm phu quân của ta.
Ta chậm rãi đứng dậy, lau vệt máu bên khóe môi:
“Giang Diễn, ngươi là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng. Còn ta vì sao thành ra như hôm nay, ngươi và Thẩm Chỉ Dao trong lòng đều rõ. Mọi người ở đây, các ngươi cũng minh bạch, phải chăng?”
“Nghiệt nữ! Chớ có không biết điều!”
Thẩm Thừa Viễn cuống quýt, sợ ta phá vỡ cục diện hiện tại Mà hạng tiểu nhân như y, ta lười liếc mắt.
“Giang Diễn, mong có một ngày ngươi đừng hối hận.”
“Hối hận? Thật nực cười! Dao nhi tốt thế này, bản vương sao hối hận? Có hối cũng chỉ hối vì ngươi, đồ nữ nhân nhơ bẩn!”
Hắn nhìn ta, con ngươi đầy trào phúng, nhếch mép khinh bỉ:
“Thẩm Chỉ Quân, nghe cho kỹ: bản vương tại đây phát thệ, nếu có ngày bản vương hối hận, bản vương sẽ ba bước một quỳ, năm bước một bái, bảy bước một dập đầu từ Vương phủ tới Thẩm phủ cầu ngươi gả cho bản vương!”
“tỷ, muội hiểu lòng tỷ khổ. Nhưng giờ tỷ thành ra thế này, khó trách Vương gia chán ghét. Về sau muội ắt hết lòng hầu hạ Vương gia, thay tỷ tận hiếu với phụ mẫu.”
Một xướng một họa, quả là phu xướng phụ tùy, tình thâm ý trọng.
“Tốt. Giang Diễn, ta chúc ngươi và Thẩm Chỉ Dao trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn không rời.”
Rời từ đường, rời đám người ồn ào của Thẩm gia, ta mới phát hiện đêm nay tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng chim cũng không có.
Cửa phòng đã khóa chết, nha hoàn bà tử đều biến mất. Trên án chỉ còn ba thước bạch lăng, một bình độc tửu, một con chủy thủ.
Thẩm gia tính toán thật chu toàn, muốn ta chết, để đổi lấy cho Thẩm Chỉ Dao vinh hoa trọn đời.
“Đại tiểu thư, lão gia nói… đêm nay xin người mau lên đường.”
Qua khe cửa, ánh trăng lạnh lẽo rót vào. Móng tay của nha hoàn cào lên ván gỗ như ác quỷ cào nắp quan tài, đòi hồn bắt mệnh.
“Đại tiểu thư, người thương nô tỳ đi, nhà nô còn già trẻ phải sống…”
“Người đi rồi, nô tỳ mới dễ bề giao phó.”
“Đại tiểu thư, mau lên! Lão gia dặn, nếu tới hừng đông người vẫn chưa tuyệt khí, sẽ để bọn nô tỳ tự tay tiễn người lên đường.”
Ta chầm chậm nhấc bình rượu xanh biếc, đầu óc trống rỗng. Vạn bá bá, ta ước gì người tới đón ta về nhà.
Bỗng ngoài kia “đông” một tiếng nặng nề, tiếng nha hoàn bặt hẳn. Cửa mở bật, một luồng gió lẫn mùi tanh huyết ập vào.
Có người! Lẽ nào Giang Diễn nóng ruột, tự tới lấy mạng ta?
“Ai?”
Ta lảo đảo lùi sát vách, chân đá lăn chân đèn, ánh lửa hắt lên, chiếu rõ khuôn mặt người kia,
Không phải Giang Diễn, nhưng có năm phần giống hắn, lại tuấn lãng hơn bội phần.
Chàng bước chậm lại gần, ngồi xuống trước mặt ta. Không nói một lời, chỉ cởi đại khâm đen khoác lên vai ta. Trên người chàng còn dính bùn và máu, song vẫn rút từ ngực ra một khăn lụa trắng tinh.
“A Quân tỷ tỷ.”
Toàn thân ta run lên. Dù giọng đã khác đi, nhưng âm điệu ấy sao mà quen, như tiếng gọi năm nào trong gió tuyết Bắc Cương, một thiếu niên luôn đuổi theo vó ngựa ta mà gọi.
“Tiểu Giang?”
Bóng dáng thiếu niên gầy gò năm xưa Vạn tướng quân cưu mang bỗng hiện về. Thuở mới tới doanh, chàng co ro nơi góc xe lương, bị tiếng trống trận dọa mà làm đổ cả hũ thuốc. Ta băng bó cho chàng, chàng cắn khăn mà khóc đầm đìa.
Người trước mắt vén tóc mái, đuôi mắt hơi đỏ:
“Tỷ, là ta. Nhận được mật báo của ám vệ, ta lập tức quay về. Đường quan đạo Xuyên Thục sụt bảy chỗ, ta đổi ba con ngựa mồ hôi máu mới kịp.”
Ngón tay chàng lướt qua vết rạch trên má ta, yết hầu khẽ động:
“Xin lỗi, tỷ. Ta đến muộn.”
“Ngươi thật là… Tiểu Giang?”
Khóe mắt lia qua ta chụp lấy cổ tay chàng, trên hộ oản da khắc một con hổ nguệch ngoạc. Ấy là năm xưa ta chê chàng nhát, cố khắc lên cho chàng.
“Vạn tướng quân bảo con hổ này sẽ hộ ta bình an trọn kiếp.”
Chàng bỗng cười, móc trong ngực ra một gói bánh bọc giấy dầu:
“Tỷ, đây là bánh tiêu muối tỷ thích nhất. Hồi ấy người bếp ấy từ Xuyên Thục tới, cả Bắc Cương chỉ có một, mỗi ngày tỷ lấy hai cái, tỷ ăn một, đưa ta một. Ta ôm theo suốt đường, đáng tiếc vẫn bị mưa thấm.”
Ta run run đón lấy, nhẹ nhàng bóc giấy dầu, cắn thử một miếng, rồi ăn ngấu nghiến, ta đã mấy bữa không xuống nổi hột nào. Vụn bánh rơi lả tả trên váy rách, cùng với nước mắt của ta.
Ta bỗng nhớ ngày chàng rời đi. Thiếu niên không khóc, chỉ trịnh trọng nhìn ta:
“A Quân tỷ tỷ! Đợi tỷ vào kinh, ta sẽ đi tìm. Ta đã học xong món bánh ấy rồi, đáng tiếc còn chưa kịp nướng cho tỷ ăn, ta đã… phải rời đi.”