Chương 5 - THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI!
"Bố, con còn tưởng rằng bố đang ở nước ngoài không về được chứ!"
Từ nước ngoài trở về ít nhất cũng phải mất mười tiếng.
Xem ra, bố tôi bay về cả đêm, không nghỉ ngơi một giây phút nào mà chạy tới bệnh viện.
Không chỉ vậy mà ông ấy còn mời cả đội ngũ luật sư của công ty.
Còn chưa đợi bố tôi căn dặn, phía sau ông ấy còn có một người đi lên phía trước, lấy danh thiếp ra đưa cho Trần Khí.
"Tôi là luật sư nhà họ Chu mời tới, anh Trần, về vấn đề em gái của anh, sau này anh cứ nói chuyện với tôi là được rồi!"
"Bớt hù dọa tôi đi."
Vẻ mặt của Trần Khí trở nên tức giận, tiến lên đẩy luật sư một cái, anh ta còn muốn tiếp tục ra tay nhưng kết quả lại bị cảnh sát đi từ trong thang máy ra đè xuống mặt đất.
15
Bị đưa vào cục cảnh sát, Trần Khí và mẹ anh ta có vẻ “lương thiện” hơn nhiều.
Sau khi luật sư mở máy tính đưa ra chứng cứ tôi quay được, cảnh sát đến ký túc xá để kiểm tra cũng trở lại.
Trải qua điều tra, hộp chocolate kia đúng là của tôi.
Chỉ là, sau khi tôi ném chocolate vào thùng rác thì lại bị Trần Phương lặng lẽ nhặt về.
Thì ra là cô ta đã nhìn thấy quá trình tôi ném nó vào thùng rác.
Cô ta cho rằng tôi muốn tặng chocolate cho người khác ăn, trong lòng cảm thấy bất bình cho nên cô ta đã lặng lẽ theo tôi xuống lầu.
Nhưng không ngờ, tôi lại trực tiếp quăng nó vào thùng rác.
Đoán chừng là cảm thấy đáng tiếc nên Trần Phương nhìn xung quanh không thấy người, sau đó nhặt chocolate về.
Nhưng cô ta đã quên mất một vấn đề.
Ký túc xá của chúng tôi không có camera giám sát nhưng cửa ra vào dưới lầu thì có.
Mà vị trí của thùng rác, đang ở trong phạm vi của camera giám sát.
Cảnh sát chuyển hình ảnh theo dõi trong máy tính cho mẹ con nhà họ Trần xem, mở miệng nói:
"Thấy chưa, chuyện này không liên quan đến bạn học Chu, là con gái mấy người nhặt đồ trong thùng rác rồi ăn nên mới vào bệnh viện đấy.”
Trần Khí lạnh mặt không nói gì.
Mẹ Trần Phương không cam lòng:
"Sao lại không liên quan, không phải thứ đó là do nó quăng sao?”
Cảnh sát đều bị loại lý do vô lại này của bà ta làm cho cạn lời.
Luật sư giải thích đúng lúc.
Đầu tiên, tôi vứt bỏ chocolate mà tôi không muốn ăn, hơn nữa tôi cũng không động tay động chân gì trong đó, cũng không phải là hành vi phạm pháp gì.
Tiếp theo, Trần Phương là một người trưởng thành có năng lực phán đoán và được hưởng bậc giáo dục đại học mà lại đi vào thùng rác nhặt đồ ăn, cho dù xảy ra chuyện thì cũng do bản thân cô ta chịu trách nhiệm.
Sau khi xác định tôi không có trách nhiệm, bố tôi dẫn tôi trở về trường học.
Lúc đó giáo viên hướng dẫn đang ở ký túc xá cùng Cố Duyệt và Lý Điềm để dặn dò chuyện giữ bí mật, vừa lúc gặp được ông ấy, tôi xin ông ấy nghỉ vài ngày.
16
Quản lý khuôn viên trường đại học không quá nghiêm ngặt như vậy.
Nếu có phụ huynh ký giấy cam đoan thì về nhà cũng rất thuận lợi.
Bối tôi vội vàng giúp tôi thu dọn đồ đạc, Lý Điềm đứng ở bên cạnh giữ chặt tôi, nhỏ giọng hỏi:
"Thanh Thanh, sau này cậu không ở ký túc xá nữa sao?"
Tôi gật đầu.
Ở tiếp không chừng sẽ có thêm chuyện gì đó diễn ra.
Nghĩ đến tính cách của Lý Điềm, đấu với hai người còn lại trong ký túc xá thì chắc chắn cô ấy sẽ chịu thiệt.
Tôi thở dài một hơi sau đó thật lòng khuyên cô ấy:
"Lòng người khó dò, nhân cơ hội này cậu nên xin đổi ký túc xá đi!"
Về phần Cố Duyệt, sau khi thấy những hành động cô ấy làm ra ở bệnh viện tôi cũng lười khuyên.
Sau khi dọn ra khỏi ký túc xá, tôi còn muốn đi đặt khách sạn nhưng kết quả bố tôi trực tiếp đưa tôi đến một căn hộ.
Tôi vừa bước ra khỏi xe thì thấy mẹ tôi đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Đợi sau khi xác nhận tôi không bị thương chỗ nào, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm xoa đầu tôi, oán trách nói:
"Con bé này đúng là cứng đầu mà, mẹ đã nói là nên mua nhà đi mà con không chịu, bây giờ con đã biết xã hội hiểm ác như thế nào chưa?"
Tôi nhìn mái tóc xanh đen của bà ấy rồi đột nhiên nhớ đến kiếp trước.
Khi bố mẹ biết tôi rơi từ trên tầng cao xuống thì tức tốc chạy về trong đêm, sau khi nhìn thi thể của tôi thì tóc của họ trở nên bạc phơ sau một đêm.
Từ đó đôi vợ chồng già cứ sống một cách vô hồn như vậy rồi mất vì bệnh nặng.
Bây giờ nhìn thấy người mẹ trẻ trung của mình, tôi nhào vào vòng tay bà ấy.
Cũng may.
Đời này tôi còn kịp bảo vệ bản thân mình, cũng kịp bảo vệ tốt bố mẹ.
Mẹ dẫn tôi vào căn hộ, nhờ thế tôi mới biết được bà ấy và bố tôi nhìn thấy tin nhắn tôi gửi thì đã bay về ngay bằng chuyên cơ.
Bố tôi dẫn luật sư đến đón tôi, còn bà ấy thì chọn nhà ở gần đó, bây giờ căn hộ đã chuyển sang tên tôi.
Cuối cùng, sau này tôi không cần phải đến ký túc xá chịu khổ nữa rồi!
17
Sau một ngày cuối tuần vui vẻ với bố mẹ.
Sáng thứ hai, tôi trở lại trường chuẩn bị đi học.
Vốn dĩ tâm trạng tôi rất tốt nhưng sau khi gặp phải vô số ánh mắt quái dị, thì nó hoàn toàn bốc hơi.
Tôi cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, sau đó lại cầm điện thoại di động lên soi mặt, cũng không có gì khác thường.
Tôi tưởng là do mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi tôi bước vào lớp, toàn bộ lớp học lớn lập tức bùng nổ.
“Mau nhìn đi, chính là cậu ấy!”
“Ỷ vào trong nhà có tiền nên bắt nạt bạn học, quả thực vô pháp vô thiên!”
“Nhìn thì rất xinh đẹp nhưng không ngờ tình cách lại xấu xa như vậy, nếu tôi mà có con gái như vậy thì tôi đã đánh chết nó rồi!”
“Nghe nói nhà cậu ấy rất có tiền, các cậu nói xem, đống tiền đó có chính đáng hay không?”
Tiếng chỉ trích và bàn tán cứ liên tục vang lên xung quanh.
Giáo viên bước lên bục giảng và những âm thanh này không biến mất mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt tôi trở nên trắng bệch ngồi ở trên ghế, tôi đoán được mình là đối tượng đang được mọi người bàn tán.
Thầy giáo nhíu mày bảo mọi người im lặng, phía dưới có người giơ tay lên.
"Thưa thầy, phương châm của trường chúng ta là công lý và ánh sáng, vậy thì phải kiên định giữ gìn ánh sáng. Nhưng hôm nay, nạn nhân của sự bắt nạt trong trường vẫn nằm trong bệnh viện, còn kẻ bạo hành thì lại ngồi giữa chúng ta, ánh sáng mà chúng ta tin tưởng rốt cuộc ở đâu vậy thầy?"
Trong chốc lát, mấy trăm ánh mắt hướng về phía tôi.
Ngay khi cụm từ “Bắt nạt trong trường” vang lên, tôi đã bị những từ đó ghì chặt vào trong sự xấu hổ.
Tôi không vội giải thích vì tôi biết cho dù có giải thích cũng vô dụng.
Trong mắt họ, tôi là kẻ bạo lực.
Có người bắt đầu, lập tức có người hùa theo.
Đối mặt với hàng trăm lời kêu gọi tôi phải rời khỏi đây, cuối cùng thầy giáo cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ông ấy vội vàng đưa tôi rời đi, hoảng hốt đến mức ngay cả sách giáo khoa cũng không cầm lấy.