Chương 4 - THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI!

"Tôi nói rồi, chocolate là của tôi thì không sai nhưng tôi cũng không ép Trần Phương ăn. Hơn nữa, chocolate kia đã bị tôi ném vào trong thùng rác dưới lầu từ lâu rồi, dựa vào đâu mà mọi người nói tôi hại cậu ta?"

 

Tôi vừa nói chuyện rồi vừa lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt Triệu Tồn.

 

Sau khi nhận được chuyển phát nhanh tôi mở ra xem, kết quả phát hiện là chocolate rượu tôi không thích. 

 

Loại chocolate này ở nước ngoài có tửu lượng rất cao, ký túc xá chúng tôi đều là sinh viên nên tôi cũng không muốn cho mọi người ăn, trực tiếp ném vào thùng rác.

 

Sau đó, tôi mở video gửi cho bố mẹ ra.

 

Video bắt đầu được ghi lại từ lúc tôi xuống lầu, ghi lại rõ ràng hình ảnh tôi quăng nó vào thùng rác.

 

Triệu Tồn xem video, lại xem cuộc trò chuyện giữa tôi và bố mẹ tôi có nói mình không thích ăn, bảo họ sau này đừng gửi nữa, sự hoài nghi trong đáy mắt của ông ấy đã giảm hơn phân nửa.

 

"Như vậy xem ra, chocolate Trần Phương ăn không phải của em rồi!"

 

12

 

Nghe Triệu Tồn nói như vậy, người phụ nữ bên cạnh cũng mặc kệ.

 

Bà ta và người đàn ông liếc nhau đưa tay muốn bắt tôi nhưng kết quả là bổ nhào vào khoảng không.

 

Triệu Tồn ngăn hai người lại khuyên giải: 

 

"Mẹ Trần Phương, con gái bà vào bệnh viện không liên quan gì đến bạn học Chu Thanh Thanh, bà không thể ra tay đánh người như vậy được.”

 

“Sao lại không liên quan?”

 

Người đàn ông bước ra, đưa tay chỉ về phía tôi: 

 

"Vừa rồi chúng tôi nghe rất rõ ràng, cô gái này nói chocolate là của cô ấy, thầy không thể bao che cho học sinh của mình như vậy được!"

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Tồn hoàn toàn trầm xuống.

 

Ông ấy mới làm giáo viên hướng dẫn không lâu, vì muốn có danh tiếng tốt mà lấy nhiều tiền thưởng nhưng vẫn thực hiện nguyên tắc đối xử công bằng.

 

Trần Phương nói hươu nói vượn này rất có thể khiến tiền thưởng của ông ấy ngâm nước nóng.

 

Vì thế, Triệu Tồn trở nên nóng nảy.

 

Ông ấy mở video trong điện thoại di động của tôi ra đẩy tới trước mặt hai người bên Trần gia: 

 

"Xem đi, bạn học Chu người ta có video làm chứng rõ ràng.”

 

Video phát rất nhanh, đủ để cho tất cả mọi người thấy rõ hành động của tôi.

 

Sau khi nhận ra mọi chuyện phát triển không như dự đoán, trong nháy mắt mẹ của Trần Phương đứng dậy, đập điện thoại di động của tôi xuống đất, còn nhảy lên dẫm hai chân lên đó.

 

Điện thoại di động tan xương nát thịt, sau khi giãy dụa thì màn hình đen lại.

 

Bà ta nhe răng trợn mắt chắn ở phía trước khóc lóc om sòm: 

 

"Bớt lấy những thứ không rõ nguồn gốc này ra gạt tôi, tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi không lấy tiền thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi đấy!"

 

Anh trai của Trần Phương cũng chêm thêm vào dịu dàng nói: 

 

"Em gái tôi là một người sống sờ sờ, trước khi nhập học rõ ràng chẳng có vấn đề gì cả nhưng bây giờ em ấy lại nằm trong phòng cấp cứu không biết sống chết ra sao, nếu tôi báo cảnh sát thì ai trong số các người có thể thoát được chứ?"

 

"Không bằng thương lượng rồi giải quyết, chúng tôi cũng không muốn nhiều, chỉ cần một trăm vạn tệ là được!"

 

13

 

Một trăm vạn tệ?

 

Sau khi nhận ra trong những người mẹ con nhà họ Trần nói cũng bao gồm cả mình, Cố Duyệt cũng trở nên sợ hãi.

 

Cô ấy không dám tin mà lặp đi lại mấy lần, đáy mắt hiện lên một chút sự giãy dụa.

 

Ký túc xá bốn người, gia cảnh Trần Phương là kém nhất, tiếp theo sau đó chính là Cố Duyệt.

 

Cố Duyệt từ trên núi xuống thành phố học tập, bình thường sinh hoạt phí vốn dĩ không đủ nên cô ấy thường xuyên đi làm thêm làm thêm để tiết kiệm.

 

Thật ra gia cảnh của Trần Phương tốt hơn cô ấy.

 

Nhưng Trần Phương có một người anh trai vô công rỗi nghề ngồi chờ ăn.

 

Tiền trong nhà phần lớn đều đưa cho anh trai Trần Phương là Trần Khí, mỗi tháng cô ta chỉ có sáu trăm đồng sinh hoạt phí.

 

Trần Phương mập mạp, mỗi lần ăn không đủ no nên muốn lấy đồ của người khác.

 

Cố Duyệt không bài xích cô ta, vì cô ấy chưa bao giờ bị cô ta cướp đồ cả.

 

Một trăm vạn tệ khiến Cố Duyệt cảm thấy rất khủng hoảng.

 

Sau khi do dự, cô ấy đột nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi nói: 

 

"Chu Thanh Thanh, Trần Phương bị chocolate của cậu làm hại, cậu đừng hòng ngụy biện, tôi nhận ra hộp chocolate kia, giống hệt hộp ba mẹ cậu gửi cho cậu.”

 

Mẹ con nhà họ Trần nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên.

 

Mẹ Trần Phương càng kích động chạy đến bên cạnh tôi, chỉ vào tôi hỏi: 

 

"Mày chính là Chu Thanh Thanh trong nhà rất có tiền kia?”

 

Vẻ mặt tham lam của bà ta giống hệt sắc mặt kiếp trước.

 

Nhưng thật sự bà ta đã đánh giá thấp tôi rồi.

 

Kiếp trước tôi không có cho kia một trăm vạn tệ kia thì bây giờ cũng không cho.

 

Tôi không để ý tới bà ta mà xoay người nhìn về phía Triệu Tồn.

 

"Giáo viên hướng dẫn, nếu họ không tin em vô tội thì cứ báo cảnh sát đi, điện thoại của em bị vỡ nát nhưng vẫn có thể khôi phục dữ liệu, hơn nữa em cũng có dự phòng, em tin rằng cảnh sát có thể trả lại sự trong sạch cho em!"

 

Nghe tôi nói muốn báo cảnh sát, Trần Khí bỗng nhiên sửa miệng.

 

"Một trăm vạn tệ cô không muốn cho vậy thì tám mươi vạn tệ có thể đúng chứ?"

 

14

 

Mọi chuyện đã phát triển thành như bây giờ, ở đây tất cả mọi người đều thấy rõ, mẹ con nhà họ Trần muốn nhân cơ hội này vòi tiền…

 

Họ vốn muốn kéo Cố Duyệt và giáo viên hướng dẫn xuống nước.

 

Nhưng sau khi nghe thấy tên tôi, trong nháy mắt họ đã thay đổi mục tiêu.

 

Nghĩ đến việc Trần Phương đã từng nói với họ, gia cảnh của tôi không tệ.

 

Nhưng họ tính sai rồi, tôi đã không còn là người bị họ dọa sợ rồi hoang mang nữa rồi.

 

Tranh chấp với mẹ con Trần gia, không có hiệu quả.

 

Cho nên tôi xoay người đi tới bàn y tá, nói tôi bị người ta lừa bịp tống tiền, nhờ họ báo cảnh sát thay.

 

Trần Khí thấy tôi không chịu liền tức giận kéo tôi lại.

 

Tôi bị anh ta ép đến góc tường, Triệu Tồn muốn cứu tôi nhưng lại bị mẹ Trần Phương ngăn cản.

 

“Thầy không được đi, con gái tôi bị thương ở trường học, thầy là giáo viên thì cũng nên có trách nhiệm.”

 

Triệu Tồn nhíu chặt mày, dưới chân có hơi chần chờ.

 

Ở một góc không ai chú ý, y tá lặng lẽ ấn vào nút báo cảnh sát.

 

Mà tôi khi nhìn Trần Khí đang đi nhanh đến gần đã lặng lẽ nắm chặt bút nhọn trong tay.

 

“Bạn học Chu, tôi khuyên cô…”

 

Trong thang máy có một đám người đi ra, người đàn ông đi đầu tiên chắn tôi ở phía sau, ánh mắt như đuốc bắn về phía Trần Khí: 

 

"Con gái của tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì cả, cậu muốn lừa bịp tống tiền thì hỏi xem đoàn luật sư nhà tôi có đồng ý hay không trước đi!"

 

Nhìn Trần Khí sững sờ tại chỗ, tôi đột nhiên nhào vào trong lòng người đó, tâm trạng đang căng thẳng của tôi hoàn toàn được thả lỏng.