Chương 5 - Tất Cả Các Phi Tần Đều Hạnh Phúc
5
Huyên phi rất khôn ngoan.
Ta cố tình để nàng ta phá vỡ tình hình giữa ta và Tề An.
Cố ý để Tôn thái y tiết lộ với nàng ta rằng hoàng đế bị vô sinh.
Với hai manh mối này, nàng ta mới dám tố cáo ta một cách đầy tham vọng.
Tiêu Ảnh Diễm chắc chắn đã hứa cho nàng ta vị trí hoàng hậu và thái hậu.
Vì thế ánh mắt nàng ta nhìn ta vô cùng cay đắng.
Nàng ta thông minh, đối với nàng ta, lời hứa của nam nhân giống như trăng trong nước, hoa trong gương vậy.
Không bằng chính mình nắm giữ vận mệnh trong tay, nhân cơ hội đánh ngã ta, tìm cách đoạt lấy quyền lực.
Tiếc là nàng ta không tính toán được như ta.
Ta chỉ mua chuộc một Tôn thái y ở thái y viện.
Thái y khác không dám nói như vậy.
Lúc đầu, chắc chắn họ đã phát hiện ra Tiêu Ảnh Diễm bị vô sinh.
Nhưng tất cả họ đều im lặng.
Bởi vì họ biết Tiêu Ảnh Diễm có lòng tự trọng rất cao. Rất có thể để giữ bí mật này, sẽ giết họ diệt khẩu.
Càng đi càng trở thành tội lừa dối hoàng đế, càng không dám nói gì.
Ngay từ đầu đã mất dũng khí để nhổ ra thì bí mật đó chỉ có thể mục nát trong bụng mãi mãi.
Ta nghe Tiểu Đàn nói rằng Tiêu Ảnh Diễm thường bí mật đến lãnh cung để thăm Trần Nhược Huyên.
Hai người lại làm hòa như trước.
Tiêu Ảnh Diễm hứa rằng hắn sẽ tìm cách đưa Trần Nhược Huyên ra khỏi lãnh cung lạnh lẽo.
Bụng của Uyển quý nhân ngày càng lớn.
Về chuyện lần trước liên quan đến Ngọc tần, nàng đã hết sức đề phòng, thậm chí còn không nói cho hoàng đế biết.
Một lần, Tiêu Ảnh Diễm vô tình nhìn thấy cái bụng nhô ra của nàng ta, vô cùng tức giận.
Nhưng hắn không thể trách Uyển Quý Nhân, liền vội vã trở về cung.
Hắn ta muốn lừa ta phải hành động.
Ta bị đau đầu, không thể ra ngoài được.
Một đêm nọ, ta tình cờ đi ngang qua hồ bích ba, cứu được Uyển quý nhân, bị người bị đẩy xuống nước suýt chết đuối.
Ngày hôm sau, Uyển quý nhân và Vạn phi đến gặp ta.
Uyển Quý Nhân vặn chiếc khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn không hãm hại được con ta, liền muốn gi.ế.t mẫu tử chúng ta một xác hai mạng!”
May mà ta chưa từng thủ tiết vì hắn, nếu không ta chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn sao?”
Vạn phi đập tay xuống bàn: “Cẩu Hoàng đế dám bỏ xạ hương vào hương liệu trong cung của ta! Cái gì đây? Chẳng lẽ hắn sợ phụ huynh ta, công cao hơn chủ, nên phòng ta sinh ra hoàng nhi sao.”
Nói xong, cả hai đều quỳ xuống đất: “Thần thiếp sẵn sàng phục vụ cho hoàng hậu, thần thiếp chỉ mong một con đường sống.”
Ta cũng quỳ xuống trước mặt họ, nắm chặt tay họ: “Kiếp trước do bổn cung hồ đồ đã đấu đá với các ngươi.
Ở kiếp này chúng ta đều có chung một chí hướng.
Không cần phải làm hài lòng nam nhân, càng không cần phải nhìn sắc mặt mọi người. "
Phụ thân của Uyển quý nhân là quan văn thanh lưu,trong triều cũng có uy danh. Bản thân nàng ta cũng là người giỏi lấy lòng người khác, kết giao với một số phi tần ở địa vị trung và thấp.
Phụ thân và ca ca của Vạn Phi đều là tướng quân, có chiến công hiển hách, quyền lực to lớn.
Vì thế nhiều phi tần cũng bám lấy nàng.
Điều ta mong muốn không chỉ là sự ủng hộ của các phi tần trong hậu cung mà còn là quyền lực gia tộc đằng sau họ.
Tiêu Ảnh Diễm bị ốm, khá nặng.
Cơn ho mấy ngày nay không thuyên giảm, thỉnh thoảng còn ho ra máu.
Ta dẫn theo một nhóm phi tần đi về phía dưỡng tâm điện.
“Bệ hạ, ta đưa các phi tần đến gặp người đây.”
Tiêu Ảnh Diễm đang nằm trên giường, trông rất xanh xao, đang thở hổn hển, hắn đã rất sốc khi nhìn thấy chúng ta.
"Nhiều người như vậy? Mau lui xuống hết đi."
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống và ho không ngừng.
“Chúng thần thiếp là đến đây hầu hạ người, sao người lại có thể đuổi chúng ta đi chứ?”
Ta mỉm cười rạng rỡ, khuấy món súp sẫm màu bằng chiếc thìa sứ trắng trơn rồi thổi vào nó một cách trầm ngâm.
"Hoàng thượng, uống thuốc đi."
Hắn cau mày, trong mắt hiện lên nghi hoặc: "Cái gì có mùi tanh vậy? Thái y đã thử độc chưa? Thị vệ đâu? Ta không muốn uống."
Ta nhếch môi cười nói: “Ta đã nghe lời hoàng thượng nhiều lần như vậy, lần này hoàng thượng phải nghe lời ta chứ.”
Uyển quý nhân và một số thê thiếp ôm chặt lấy Tiêu Ảnh Diễm.
Vạn phi bóp cổ Tiêu Ảnh Diễm.
Các phi tần khác mỗi người đổ một thìa vào miệng Tiêu Ảnh Diễm.
Thấy mắt hắn mở to, rên rỉ không nói nên lời, ta ra lệnh cho các phi tần thả hắn ra.
“Trong thuốc độc ta còn bỏ thêm thuốc câm, hoàng thượng đừng vùng vẫy nữa.
Trương thị vệ của Ngọc Phi đã bao vây dưỡng tâm điện, ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào được.
Thường thái y của Uyển quý nhân trẻ đẹp tài năng, đã được thăng chức làm người đứng đầu của thái y viện, đương nhiên hắn không thể để người khác phát hiện ra rằng hoàng đế chết vì bị đầu độc.
Huyên phi nói đúng, phi tần của ngươi đều phản bội ngươi.
Năm đó nàng đỡ cho ngươi một mũi tên, ngươi lăn xuống vách đá, chính ngươi đã mất đi khả năng có con.
Buồn cười thật, vậy mà ngươi luôn nghĩ nàng ta không thể sinh con.
Nhưng thật đáng tiếc. Đại hoàng tử được sinh ra trước đó, quả thực là nhi tử của ngươi.
Yên tâm đi, việc của người thần thiếp đã lo liệu xong rồi, sau tang lễ của người, ta sẽ đưa đại hoàng tử lên ngôi.
Thần thiếp không yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn làm một thái hậu buông rèm nhiếp chính mà thôi. "
Hắn cay đắng nhìn ta, cố gắng động đậy môi.
"Hoàng thượng hỏi tại sao ư? Ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ta mỉm cười ngồi bên long sàng: “Ta đã từng bày tỏ tấm lòng của mình với ngươi, nhưng ngươi lại moi tim ta ra, tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia của ta.
Ta oán hận, oán hận, mỗi đêm lạnh giá, ta nằm trên giường trằn trọc đếm lại vết sẹo ngươi đã khắc vào tim ta.
Sự trả thù ban đầu chống lại ngươi thực sự là một sự trả thù cá nhân.
Nhưng sau này ta phát hiện ra rằng ngươi không quan trọng với ta nữa.
Quan trọng là hậu cung không có ngươi.
Không có ngươi thì trong hậu cung sẽ không có âm mưu, âm mưu hãm hại lẫn nhau nữa.
Không có ngươi, sẽ không có người mới cười và người cũ khóc nữa.
Không có ngươi, tỷ muội chúng ta đồng tâm sẽ sống hạnh phúc hơn.
Bệ hạ, đây không phải là chiến thắng của riêng thần thiếp.
Là chúng ta đã thắng. "
Huyên phi rất khôn ngoan.
Ta cố tình để nàng ta phá vỡ tình hình giữa ta và Tề An.
Cố ý để Tôn thái y tiết lộ với nàng ta rằng hoàng đế bị vô sinh.
Với hai manh mối này, nàng ta mới dám tố cáo ta một cách đầy tham vọng.
Tiêu Ảnh Diễm chắc chắn đã hứa cho nàng ta vị trí hoàng hậu và thái hậu.
Vì thế ánh mắt nàng ta nhìn ta vô cùng cay đắng.
Nàng ta thông minh, đối với nàng ta, lời hứa của nam nhân giống như trăng trong nước, hoa trong gương vậy.
Không bằng chính mình nắm giữ vận mệnh trong tay, nhân cơ hội đánh ngã ta, tìm cách đoạt lấy quyền lực.
Tiếc là nàng ta không tính toán được như ta.
Ta chỉ mua chuộc một Tôn thái y ở thái y viện.
Thái y khác không dám nói như vậy.
Lúc đầu, chắc chắn họ đã phát hiện ra Tiêu Ảnh Diễm bị vô sinh.
Nhưng tất cả họ đều im lặng.
Bởi vì họ biết Tiêu Ảnh Diễm có lòng tự trọng rất cao. Rất có thể để giữ bí mật này, sẽ giết họ diệt khẩu.
Càng đi càng trở thành tội lừa dối hoàng đế, càng không dám nói gì.
Ngay từ đầu đã mất dũng khí để nhổ ra thì bí mật đó chỉ có thể mục nát trong bụng mãi mãi.
Ta nghe Tiểu Đàn nói rằng Tiêu Ảnh Diễm thường bí mật đến lãnh cung để thăm Trần Nhược Huyên.
Hai người lại làm hòa như trước.
Tiêu Ảnh Diễm hứa rằng hắn sẽ tìm cách đưa Trần Nhược Huyên ra khỏi lãnh cung lạnh lẽo.
Bụng của Uyển quý nhân ngày càng lớn.
Về chuyện lần trước liên quan đến Ngọc tần, nàng đã hết sức đề phòng, thậm chí còn không nói cho hoàng đế biết.
Một lần, Tiêu Ảnh Diễm vô tình nhìn thấy cái bụng nhô ra của nàng ta, vô cùng tức giận.
Nhưng hắn không thể trách Uyển Quý Nhân, liền vội vã trở về cung.
Hắn ta muốn lừa ta phải hành động.
Ta bị đau đầu, không thể ra ngoài được.
Một đêm nọ, ta tình cờ đi ngang qua hồ bích ba, cứu được Uyển quý nhân, bị người bị đẩy xuống nước suýt chết đuối.
Ngày hôm sau, Uyển quý nhân và Vạn phi đến gặp ta.
Uyển Quý Nhân vặn chiếc khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn không hãm hại được con ta, liền muốn gi.ế.t mẫu tử chúng ta một xác hai mạng!”
May mà ta chưa từng thủ tiết vì hắn, nếu không ta chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn sao?”
Vạn phi đập tay xuống bàn: “Cẩu Hoàng đế dám bỏ xạ hương vào hương liệu trong cung của ta! Cái gì đây? Chẳng lẽ hắn sợ phụ huynh ta, công cao hơn chủ, nên phòng ta sinh ra hoàng nhi sao.”
Nói xong, cả hai đều quỳ xuống đất: “Thần thiếp sẵn sàng phục vụ cho hoàng hậu, thần thiếp chỉ mong một con đường sống.”
Ta cũng quỳ xuống trước mặt họ, nắm chặt tay họ: “Kiếp trước do bổn cung hồ đồ đã đấu đá với các ngươi.
Ở kiếp này chúng ta đều có chung một chí hướng.
Không cần phải làm hài lòng nam nhân, càng không cần phải nhìn sắc mặt mọi người. "
Phụ thân của Uyển quý nhân là quan văn thanh lưu,trong triều cũng có uy danh. Bản thân nàng ta cũng là người giỏi lấy lòng người khác, kết giao với một số phi tần ở địa vị trung và thấp.
Phụ thân và ca ca của Vạn Phi đều là tướng quân, có chiến công hiển hách, quyền lực to lớn.
Vì thế nhiều phi tần cũng bám lấy nàng.
Điều ta mong muốn không chỉ là sự ủng hộ của các phi tần trong hậu cung mà còn là quyền lực gia tộc đằng sau họ.
Tiêu Ảnh Diễm bị ốm, khá nặng.
Cơn ho mấy ngày nay không thuyên giảm, thỉnh thoảng còn ho ra máu.
Ta dẫn theo một nhóm phi tần đi về phía dưỡng tâm điện.
“Bệ hạ, ta đưa các phi tần đến gặp người đây.”
Tiêu Ảnh Diễm đang nằm trên giường, trông rất xanh xao, đang thở hổn hển, hắn đã rất sốc khi nhìn thấy chúng ta.
"Nhiều người như vậy? Mau lui xuống hết đi."
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống và ho không ngừng.
“Chúng thần thiếp là đến đây hầu hạ người, sao người lại có thể đuổi chúng ta đi chứ?”
Ta mỉm cười rạng rỡ, khuấy món súp sẫm màu bằng chiếc thìa sứ trắng trơn rồi thổi vào nó một cách trầm ngâm.
"Hoàng thượng, uống thuốc đi."
Hắn cau mày, trong mắt hiện lên nghi hoặc: "Cái gì có mùi tanh vậy? Thái y đã thử độc chưa? Thị vệ đâu? Ta không muốn uống."
Ta nhếch môi cười nói: “Ta đã nghe lời hoàng thượng nhiều lần như vậy, lần này hoàng thượng phải nghe lời ta chứ.”
Uyển quý nhân và một số thê thiếp ôm chặt lấy Tiêu Ảnh Diễm.
Vạn phi bóp cổ Tiêu Ảnh Diễm.
Các phi tần khác mỗi người đổ một thìa vào miệng Tiêu Ảnh Diễm.
Thấy mắt hắn mở to, rên rỉ không nói nên lời, ta ra lệnh cho các phi tần thả hắn ra.
“Trong thuốc độc ta còn bỏ thêm thuốc câm, hoàng thượng đừng vùng vẫy nữa.
Trương thị vệ của Ngọc Phi đã bao vây dưỡng tâm điện, ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào được.
Thường thái y của Uyển quý nhân trẻ đẹp tài năng, đã được thăng chức làm người đứng đầu của thái y viện, đương nhiên hắn không thể để người khác phát hiện ra rằng hoàng đế chết vì bị đầu độc.
Huyên phi nói đúng, phi tần của ngươi đều phản bội ngươi.
Năm đó nàng đỡ cho ngươi một mũi tên, ngươi lăn xuống vách đá, chính ngươi đã mất đi khả năng có con.
Buồn cười thật, vậy mà ngươi luôn nghĩ nàng ta không thể sinh con.
Nhưng thật đáng tiếc. Đại hoàng tử được sinh ra trước đó, quả thực là nhi tử của ngươi.
Yên tâm đi, việc của người thần thiếp đã lo liệu xong rồi, sau tang lễ của người, ta sẽ đưa đại hoàng tử lên ngôi.
Thần thiếp không yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn làm một thái hậu buông rèm nhiếp chính mà thôi. "
Hắn cay đắng nhìn ta, cố gắng động đậy môi.
"Hoàng thượng hỏi tại sao ư? Ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ta mỉm cười ngồi bên long sàng: “Ta đã từng bày tỏ tấm lòng của mình với ngươi, nhưng ngươi lại moi tim ta ra, tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia của ta.
Ta oán hận, oán hận, mỗi đêm lạnh giá, ta nằm trên giường trằn trọc đếm lại vết sẹo ngươi đã khắc vào tim ta.
Sự trả thù ban đầu chống lại ngươi thực sự là một sự trả thù cá nhân.
Nhưng sau này ta phát hiện ra rằng ngươi không quan trọng với ta nữa.
Quan trọng là hậu cung không có ngươi.
Không có ngươi thì trong hậu cung sẽ không có âm mưu, âm mưu hãm hại lẫn nhau nữa.
Không có ngươi, sẽ không có người mới cười và người cũ khóc nữa.
Không có ngươi, tỷ muội chúng ta đồng tâm sẽ sống hạnh phúc hơn.
Bệ hạ, đây không phải là chiến thắng của riêng thần thiếp.
Là chúng ta đã thắng. "