Chương 4 - Tất Cả Các Phi Tần Đều Hạnh Phúc

4

Hình như có ai đó bước vào.

Ta nằm ở trong vòng tay của Tề An.

Những bước chân lại rút lui trong hoảng loạn.

Ta ngồi dậy, giận dữ nhìn hắn.

"Nương nương thứ tội, nô tài nghĩ, nếu như là diễn kịch thì chúng ta phải diễn cho giống thật một tí."

Ta một phát đá hắn ra khỏi giường.

“Đi lấy cho ta một chậu nước để rửa chân.”

Vài ngày sau, Huyên phi tố cáo ta tư thông trước mặt hoàng đế.

Trong cung xảy ra một tin đồn lớn như vậy, mặt Tiêu Ảnh Diễm trông rất khó coi.

Ta nhàn nhã nhấp một ngụm trà, trong mắt nở nụ cười: "Ồ, Huyên phi nói cho ta biết, ngươi biết gì về ta?"

“Thần thiếp biết người tư thông với hoàng hậu là một thái giám riêng tên là Tề An nô tài thân cận với hoàng hậu.

Thần thiếp còn biết, đại hoàng tử không phải là nhi tử ruột của bệ hạ mà là kết quả từ hậu cung bẩn thỉu của hoàng hậu. "

Ta đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: “Huyên phi, lần trước Ngọc tần sảy thai, ngươi đã không vu khống được ta, lần này còn muốn vu khống ta sao?”

Khi nhắc đến chuyện của Ngọc tần, sắc mặt Tiêu Ảnh Diễm tối sầm lại, Huyên phi cũng có chút bối rối.

"Thần thiếp...thần thiếp, lần này có bằng chứng.

Ta đã từng tận mắt nhìn thấy hoàng hậu và thái giám. "

Tiêu Ảnh Diễm cay đắng liếc nhìn ta, mặt hắn xanh trắng rồi lại trắng xanh.

Ta bật cười: “Với thái giám? Huyên phi, ngươi không phải chán ghét ta đến phát cuồng chứ?”

Chỉ có mình ngươi nhìn thấy nên ngươi có thể đặt điều.

Vậy ta có thể nói là ta đã nhìn thấy Huyên phi ngươi trên giường với mười gã cường tráng được không?"

Tiêu Ảnh Diễm giận dữ gầm lên: "Đủ rồi!"

Tất nhiên là hắn không thể nghe được.

Dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng sẽ là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.

Huyên phi nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ như quyết định, liền lớn tiếng hét lên.

"Bệ hạ, Tôn thái y từng nói với thần thiếp, hoàng thượng long thể không đủ tốt, căn bản không thể có tử tự (con nối dõi)."

Lời này vừa thốt lên, khiến mọi người đều sốc nặng.

Khuôn mặt của Tiêu Ảnh Diễm hoàn toàn tối sầm thành màu gan ngỗng.

Các phi tần đều im lặng, không ai dám nói gì, nhất là những người đang mang thai.

Nếu hoàng đế vô sinh, về cơ bản họ có thể bị xử trảm.

Vạn quý nhân nắm chặt tay lại, nắm chặt đến mức, để lại vết đỏ trên tay.

Huyên phi, nàng ta vạch trần lời nói dối của mọi người, khiến mọi người tức giận.

Nhiều phi tử đã lên tiếng bênh vực ta, đặc biệt là Vạn Quý Nhân.

Ta biết rằng nàng ta đang mang thai, nàng ta muốn cứu sống nó.

Tiêu Ảnh Diễm vẻ mặt phức tạp, yêu cầu đưa thái y lên.

Huyên phi đắc ý nhìn Tôn thái y.

Tôn thái y nhanh chóng ngẩng đầu lên, liếc nhìn ta, người đang rất bình tĩnh.

Sau khi nhận được gợi ý, hắn run rẩy trả lời.

"Hồi hoàng thượng, sức khỏe hoàng thượng rất tốt, không hề bất dục (bệnh hiếm muộn)."
Các phi tần thở phào nhẹ nhõm.

Như một con thú giận dữ, Huyên phi túm lấy vài sợi tóc thưa thớt trên cái đầu hói của Tôn thái y.

"Ngươi nói dối? Đó không phải là điều ngươi nói mấy ngày trước."

Tôn thái y quỳ trên mặt đất cầu xin: "Nô tài xin thề, nô tài chưa bao giờ nói như vậy!"

Vào thời khắc mấu chốt, nhân chứng quan trọng nhất của Huyên phi đã phản bội nàng.

Nếu Huyên phi không đưa ra được bằng chứng mới, chết già trong lãnh cung, đó sẽ là kết cục của nàng ta.

Huyên phi không chịu bỏ cuộc, bò đến dưới chân Tiêu Ảnh Diễm, dáng nàng ta sắp khóc, liền khiến ta cảm thấy thương hại.

“Bệ hạ, Tôn thái y chắc chắn đã bị Hoàng hậu mua chuộc. Hoàng hậu muốn hãm hại thần, dồn thần thiếp vào chỗ chết.

Hoàng Thượng, người triệu cả người trong thái y viện đến để thẩm vấn xem.

Hoàng hậu có thể mua chuộc một thái y, chẳng lẽ thì có thể mua chuộc toàn bộ người trong thái y viện sao?”

Tiêu Ảnh Diễm suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi thốt ra một từ: "Huyên."

Ta không khỏi cười thầm một mình. Tiêu Ảnh Diễm thực sự rất thích Huyên Phi.

Hắn rầm rộ gọi đến nhiều thái y như vậy, nếu thật sự chẩn đoán được chứng vô sinh, chẳng khác nào nói với cả thiên hạ rằng hắn không được.

Người khắp thiên hạ cũng sẽ biết trên đầu hắn mọc mấy chục cái sừng.

Đây là nỗi xấu hổ lớn đối với một nam nhân, một vị hoàng đế coi trọng quyền hành của mình.

Tiêu Ảnh Diễm thực sự đã hy sinh bản thân mình để cứu Huyên phi.

Ánh mắt lạnh lùng đều hướng về phía Huyên phi.

Ta nghĩ những phi tần đang trên bờ vực tuyệt vọng vào lúc này nhất định sẽ nghĩ đến những gì ta từng nói.

Tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, trong khi nữ tử chỉ có thể nhốt mình trong hậu cung, cũng không đợi được một chút mưa sương?

Điều này không công bằng.

Tư thông cũng là chết, đoạt quyền cũng là chết. Tốt hơn là nên nắm lấy cơ hội thay đổi số phận của chính mình.

Tất cả các thái y của thái y viện đều quỳ xuống đất, lần lượt bước tới để chẩn mạch cho Tiêu Ảnh Diễm.

Tất cả họ đều đưa ra một kết luận.

Hoàng đế không bị vô sinh.

Huyên phi trợn to hai mắt, kinh hãi nói: "Không thể nào! Điều này là không thể.”

Bệ hạ, người mới là người vô sinh chứ không phải ta, đừng để người khác lừa gạt người!

Tiêu Ảnh Diễm lần đầu tiên nhìn Huyên phi với ánh mắt lạnh lùng.

“Huyên phi, nàng bị thương trên người không thể sinh con, ta hiểu nỗi đau của nàng.”

Nhưng nàng không nên tốn nhiều công sức để chứng minh rằng chính ta mới là người có vấn đề.

Huyên phi, nàng làm ta thất vọng quá. "

Tiêu Ảnh Diễm lắc đầu và nhìn ta với vẻ mặt tổn thương. Hắn đang đợi ta đưa ra quyết định.

Các phi tần đều lớn tiếng yêu cầu phạt Huyên phi thật nặng.

Nhưng ta biết rằng dù Tiêu Ảnh Diễm nói như vậy nhưng Hắn vẫn không muốn trừng phạt Huyên phi.

Hắn muốn ta nhường hắn và Huyên phi một bước.

Đúng lúc ta cũng không muốn Huyên phi chết, Huyên phi chết, thì Tiêu Ảnh Diễm sẽ không có điểm yếu.

Ta hắng giọng: "Huyên phi, hãm hại bổn cung, vu khống hoàng đế, ném nàng vào lãnh cung!"

Huyên phi ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng.