Chương 7 - Tàn Tro Sau Gông Xiềng
Tôi đặt cây violin dựa vào tủ kính.
Nhìn qua một lượt, chỉ có cây đàn này là mang một chút chân tâm.
Rời khỏi ngôi nhà này, tôi chỉ mang theo quần áo của mình.
Chiếc xe rẽ vào một khúc cua, Trần Du lên tiếng, dè dặt nói:
“Hình như Giang tổng đã về.”
Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, quả nhiên, Giang Dĩ quay lại.
Chiếc xe thể thao dừng gấp trước cửa, anh bước nhanh vào nhà.
Tôi thu ánh mắt lại:
“Đi thôi.”
Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố của Giang Dĩ.
Giọng ông ngắn gọn:
“Lập tức về nhà gặp tôi.”
Ông cúp máy ngay sau đó.
Tôi cầm điện thoại, khẽ thở dài.
Tại nhà họ Giang.
Người hầu trong nhà đều bị cho ra ngoài, không gian im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Tôi bước lên tầng hai, khi đi qua hành lang, nhìn thấy Giang Dĩ đứng ở cuối dãy, cạnh cửa sổ.
Anh vẫn mặc bộ đồ từ đêm qua, trên áo sơ mi trắng loang lổ vết m,áu, cực kỳ chói mắt.
Hai tay băng bó bằng vải trắng, m,áu thấm ra, nhuộm đỏ lớp vải.
Dù trong tình trạng thảm hại như vậy, Giang Dĩ vẫn không hề có vẻ yếu thế.
Khói thuốc mờ mịt bay quanh ngón tay anh, gương mặt điển trai lạnh lẽo đến mức tê dại, như vừa bước qua một cơn bão dữ dội.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh liếc tôi một cái đầy lạnh nhạt, rồi cụp mắt xuống, không nói một lời.
Tôi giữ im lặng, đi ngang qua anh và đẩy cửa bước vào phòng sách.
Trong phòng sách, các bậc trưởng bối nhà họ Giang đều đã có mặt, giọng nói của họ im bặt khi tôi bước vào.
Tôi cúi đầu, lần lượt chào hỏi theo đúng lễ nghi.
Bà nội Giang ngồi đó, vì bà có mặt nên không khí không quá căng thẳng.
Bà vẫy tay gọi tôi:
“Hoài Thư, lại đây nói với bà, sao tự nhiên lại đòi ly hôn?”
“Bà ơi, không phải tự nhiên.” Tôi điềm tĩnh trả lời, rót cho bà một tách trà ấm, thái độ vừa hiếu thuận vừa kiên định:
“Bà cũng biết, cháu sẽ không dễ dàng mở lời nếu không suy nghĩ kỹ.”
Trà không thể nguội ngay lập tức, lòng người cũng vậy.
Bà nội hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không cam lòng, hỏi lại:
“Cháu thật sự quyết tâm sao?”
“Vâng.” Tôi sợ bà lo lắng về vấn đề tài sản, liền bổ sung:
“Bà yên tâm, cháu không lấy gì cả.”
“Ôi, không phải chuyện tiền bạc.” Bà xua tay, thở dài:
“Giang Dĩ những năm qua tuy có hoang đàng, nhưng cháu và nó là thanh mai trúc mã, lại cưới nhau mấy năm, bà cứ nghĩ hai đứa cãi cọ rồi cũng qua. Ai ngờ…”
Tôi cảm thấy lời bà thật nực cười.
Giang Dĩ có thể phóng túng, nhưng với thân phận công tử nhà họ Giang và đầu óc kinh doanh xuất chúng, những chuyện lăng nhăng của anh luôn được coi là không đáng kể.
Mọi người đều dung túng anh, anh được hưởng mọi đặc quyền.
Giữa tôi và anh, chưa bao giờ là mối quan hệ ngang bằng.
Tôi không được phép có cảm xúc cá nhân, không được phép bộc lộ cảm xúc, nếu không sẽ bị coi là sai lầm.
Thấy tôi im lặng, bà nội chuyển sang chơi quân bài cảm xúc:
“Cháu là đứa bà nhìn lớn lên, về nhà chúng ta mấy năm nay, cháu hiếu thuận, dịu dàng, làm gì cũng đúng mực, bà thật sự không nỡ rời xa cháu.”
Tôi cúi đầu, vô thức xoay nhẹ ngón tay trong lòng bàn tay.
Những gì không được trân trọng khi còn ở bên nhau, đến khi sắp mất đi lại khiến người ta tiếc nuối.
“Bà ơi, bà giữ gìn sức khỏe.” Tôi nói lời sau cuối, cúi đầu thật sâu với mọi người, rồi xoay người định rời đi.
Đúng lúc đó, cánh cửa bị đẩy mạnh, Giang Dĩ bước vào, khuôn mặt lạnh lẽo.
Anh không nhìn tôi, nhưng khi chúng tôi lướt qua nhau, anh chợt túm chặt lấy cổ tay tôi.
Bàn tay anh không run rẩy, nhưng lực siết rất mạnh, m,áu trên tay anh tràn ra, thấm ướt cả lớp băng trắng.
Anh nói với những người khác trong phòng, nhưng từng chữ từng chữ đều nện vào lòng tôi:
“Đừng phí công nữa, tôi sẽ không ly hôn.”
Căn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.
Giang Dĩ nhếch môi, nở một nụ cười nửa miệng đầy lạnh lẽo, lời nói bật ra đầy cay độc:
“Trừ khi tôi ch,et.”
21
Hôm đó, cha của Giang Dĩ tức đến mức mặt tái xanh.
Ông cầm lấy cây gậy của bà nội Giang, không ngừng đánh mạnh xuống người anh.
Những cú đánh nặng nề, âm thanh buốt tận xương thịt.
“Người muốn làm loạn là mày, giờ sống hay ch,et cũng là mày. Tao sao lại sinh ra một thằng trời đánh như mày cơ chứ!”
Tôi chợt nhớ lại ngày cưới, cũng là cảnh tượng như thế này.
Nhưng lần này, tôi không lao tới bảo vệ anh như trước nữa.
Còn Giang Dĩ, anh hơi xoay người, như thể muốn chắn tôi ở phía sau mình.
Anh mím chặt môi, không kêu đau, cũng không thốt ra một lời xin lỗi.
Tôi nghĩ, Giang Dĩ vẫn là Giang Dĩ của ngày xưa, cứng đầu, chẳng thay đổi chút nào.
Cuối cùng, bà Giang không thể chịu nổi, bà ôm chặt lấy chồng, cầu xin tha thứ.
Cha anh giận dữ quát:
“Nuông chiều con cái chẳng khác gì hại ch,et chúng, bà cứ dung túng nó đi!”
Khi mọi chuyện kết thúc, Giang Dĩ đưa tôi rời khỏi màn kịch gia đình này.
Đến cửa, tôi rút tay mình ra.
Cổ tay tôi dính vệt m,áu đỏ tươi.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Cả hai im lặng, chỉ còn lại bầu không khí nặng nề.
Giang Dĩ rút thuốc ra, nhưng có vẻ tay anh đau đến mức không châm được lửa.
Tôi không nhìn nổi nữa, cầm bật lửa giúp anh châm thuốc.
Lửa bén lên đầu điếu thuốc, nhưng Giang Dĩ không hề động đậy, chỉ ngậm thuốc hờ hững, nhìn tôi thật lâu.
Cuối cùng, anh nhả khói, cúi đầu dụi tắt điếu thuốc dưới chân, cười lạnh lùng:
“Thẩm Hoài Thư, em thật sự không quan tâm đến tôi chút nào.”
Tôi nhíu mày, con người này đúng là biết cách đổi trắng thay đen.
Có rất nhiều chuyện không biết kể từ đâu, cũng có rất nhiều lời chẳng còn ý nghĩa.
Tôi không định giải thích, lựa chọn giữ im lặng.
Chờ mãi không thấy tôi trả lời, anh như xì hơi, nét mặt lộ rõ vẻ chán nản.
Bỗng dưng, anh hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Đồ đạc em chuyển gần hết rồi sao?”
Tôi gật đầu:
“Những gì cần mang đi, tôi đã mang hết rồi.”
Giang Dĩ lại không nói gì.
Tôi không đoán được suy nghĩ của anh.
Dù biết anh không phải người để tâm chuyện tài sản, tôi vẫn nói:
“Trừ đồ dùng cá nhân của tôi, những thứ khác, tôi không mang đi.”
Nghe vậy, anh bật cười khẩy, giọng châm biếm:
“Trong mắt em, tôi là hạng người như vậy sao?”
“Không phải.” Tôi đáp thẳng thắn.
Tôi chỉ muốn phân định rõ ràng tất cả.
Dường như hiểu được ý tôi, nụ cười trên môi anh dần tan biến.
“Em không mang đi bất cứ thứ gì.”
Anh quay mặt đi, đôi môi hơi nhếch lên như đang tự chế giễu chính mình, cũng như ẩn chứa sự cô độc:
“Nhưng tôi lại cảm thấy, mình chẳng còn lại gì.”
22
Tôi chọn một ngày nắng đẹp, mang hoa đến nghĩa trang.
Để thăm mẹ, và cũng để thăm Giang Dự.
Mộ của mẹ, sau nhiều lần mưa gió, tấm bia đã bắt đầu mọc rêu xanh.
Tôi nghĩ, dù thân tình giữa người với người có sâu đậm đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là những ngôi mộ cô độc.
Người ngoài mộ, kẻ trong mộ.
Rồi cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng tan biến trên cõi đời này.
Yêu hận đều bị xóa nhòa, không cần bận lòng, cũng chẳng cần cố chấp.
Dừng chân rất lâu, tôi ôm hoa bước qua nghĩa trang, đến thăm Giang Dự.
Mộ của anh mỗi năm đều được sửa sang, đã chín năm trôi qua nhưng vẫn không thấy dấu vết của thời gian.
Chỉ có chàng trai trong bức ảnh, mãi mãi ở tuổi 18.
Tôi đã đến đây vô số lần, kể với anh rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Cậu thiếu niên dịu dàng trong bức ảnh dường như đang lắng nghe tâm sự của tôi, nhưng không còn có thể giúp tôi hóa giải bế tắc hay an ủi nỗi buồn.
Tôi luôn tự hỏi, nếu Giang Dự còn sống, anh sẽ có một cuộc đời thế nào?
Một cuộc đời đầy vinh quang, một gia đình viên mãn, con cháu quây quần, và một đời trọn vẹn.
Một người tốt đẹp như anh đáng lẽ nên có một cuộc đời như vậy.
Nhưng thế gian này, điều khó hiểu nhất chính là số mệnh.
Ngày hôm đó, Giang Dĩ hỏi tôi tại sao không phản kháng.
Tôi lấy gì để phản kháng đây?
Những áy náy của tôi chưa bao giờ nguôi ngoai, những đau khổ của tôi không có cách nào hóa giải.
“Anh Giang Dự, em sẽ bước về phía trước, anh có trách em không?” Tôi khẽ hỏi.
Một cơn gió thổi qua rồi lại tan biến, chàng trai yên lặng, không trả lời.
Đây là một cuộc chia tay dài đằng đẵng.
Tôi đứng dậy, phủi sạch bụi bặm trên mộ.
“Anh Giang Dự, em sẽ đi, có lẽ sẽ không quay lại nữa.”
Cuối cùng, ai cũng phải đi con đường của riêng mình.
Trước khi rời đi, tôi nghĩ về Giang Dĩ, rồi nói:
“Xin lỗi anh, em đã không nghe lời anh, không thể cùng Giang Dĩ bắt đầu và kết thúc trọn vẹn.”
Nhân duyên sâu đậm, chỉ trách duyên phận mỏng manh.
Dòng chảy số phận cuốn chúng tôi trôi dạt, mỗi người một nơi.
Chúng tôi mỗi người lên một con thuyền không bến đỗ, khó lòng cập bến cùng lúc.
23
Tôi đứng yên thật lâu, cuối cùng cũng phải rời đi.
Khi vừa quay người lại, tôi nhìn thấy bà Giang đang đứng sau lưng mình.
Tôi sững sờ, đôi chân như bị giữ chặt, không thể bước tiếp.
Bà mang theo một hộp bánh, đi đến trước bia mộ của Giang Dự, lần lượt đặt từng thứ xuống.
“Tôi biết chắc sẽ tìm thấy cô ở đây.” Giọng bà bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nói với tôi.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Bà không nói gì thêm, lấy khăn tay lau bức ảnh của Giang Dự, dù tôi đã lau trước đó, không hề có chút bụi nào.
Mãi một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng:
“Nên nói cô ngốc nghếch, hay là có lương tâm đây?”
Tôi ngẩng đầu lên, bà Giang nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của Giang Dự:
“Con trai tôi, Dự Nhi, là một đứa trẻ tốt bụng như thế. Nó chưa bao giờ mong người khác cảm thấy tội lỗi vì sự tử tế của nó.”
Lòng tôi khẽ run lên. Thì ra bà đã biết tất cả.
“Tôi không thích cô, không phải vì Dự Nhi.”
Bà đứng thẳng dậy, từ tốn gấp lại chiếc khăn tay:
“Thằng Dĩ từ nhỏ đã ngỗ nghịch, ngông cuồng, chẳng mấy khi tâm sự với chúng tôi. Tôi từng nghĩ, nó cưới cô là vì bị ép buộc, không thoải mái nên mới sống buông thả như vậy.”
“Là một người mẹ, tôi không muốn con mình sống trong một cuộc hôn nhân bất hạnh, nên tôi đã khắt khe với cô.”
“Cháu hiểu.” Tôi chân thành đáp:
“Cháu chưa bao giờ trách dì.”
Bà bước xuống con đường mòn trên núi, tôi lặng lẽ đi theo phía sau.
“Là tôi không hiểu con mình. Nó không phải không thích cô, mà là thích cô quá nhiều.” Bà Giang khẽ nói, giọng có chút day dứt.
Tôi nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ.