Chương 6 - Tàn Tro Sau Gông Xiềng
Hôn ước cứ thế được định ra.
Theo lời họ, chúng tôi trông giống một đôi oan gia trời sinh.
Họ nói không sai, chỉ đúng một nửa.
Tôi và Giang Dĩ đúng là oan gia, nhưng chẳng hề hợp nhau.
Từ bé, Giang Dĩ là “đầu sỏ” của đám trẻ con trong khu, dẫn theo một đám nhóc đi nghịch ngợm khắp nơi.
Cậu ấy luôn thích chọc ghẹo tôi.
Chính cậu tự lăn lộn bẩn thỉu trong bùn, nhưng lại nhắm thẳng vào chiếc váy công chúa trắng tinh của tôi mà ném bùn.
Tôi mím môi muốn khóc, còn cậu thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiếng cười vang đến tận trời.
Cậu bé nghịch ngợm ấy, khuôn mặt bẩn thỉu, không phân biệt được ngũ quan, chỉ có hàm răng cười lộ ra không được hoàn chỉnh.
Giang Dự thì hoàn toàn khác.
Cậu sợ tôi khóc, nhẹ nhàng an ủi, dịu dàng dẫn tôi về nhà thay đồ.
Trong túi tôi luôn có kẹo để dành cho Giang Dự, mỗi lần cậu nhận, đều cười rạng rỡ.
Nhưng khi tôi đưa kẹo cho Giang Dĩ, cậu không thèm ngó tới, hừ lạnh:
“Tôi không thèm.”
Khi học tiểu học, tôi lười biếng, lén chép bài tập của Giang Dự.
Giang Dĩ lập tức mách giáo viên không chút nể nang.
Kết quả, tôi bị phạt đứng ngoài hành lang.
Khi cậu đi ngang qua, lại còn nhìn tôi cười chế nhạo:
“Đáng đời.”
Lên cấp hai, tôi đứng bên sân vận động, hét to cổ vũ:
“Giang Dự anh ơi, cố lên!”
Dưới ánh nắng mùa hè gay gắt, Giang Dĩ mồ hôi nhễ nhại, chạy đến gần tôi, gằn giọng:
“Thẩm Hoài Thư, câm miệng đi, ồn ch,et được!”
Tôi sợ đến mức nuốt lại câu “Giang Dĩ, cố lên!”
Lên cấp ba, khi những rung động tuổi mới lớn xuất hiện, có một bạn nữ nhờ tôi gửi thư tình cho Giang Dĩ.
Tôi cảm thấy khó xử.
Không biết từ khi nào, chỉ cần có người đưa thư tình cho Giang Dĩ, tôi liền cảm thấy bực bội.
Huống hồ từ nhỏ, người lớn đã luôn nhắc nhở tôi rằng, lớn lên tôi sẽ kết hôn với Giang Dĩ.
Vì thế, tôi cho rằng mình có quyền giữ Giang Dĩ lại cho riêng mình.
Giang Dự nhận ra tâm trạng của tôi, liền khéo léo từ chối thay tôi:
“Giang Dĩ đã đính hôn với Hoài Thư rồi, không tiện đâu.”
Từ đó, tin tức Giang Dĩ thuộc về Thẩm Hoài Thư lan khắp trường.
Giang Dĩ cực kỳ bất mãn, trừng mắt nhìn tôi, gằn từng chữ:
“Thẩm Hoài Thư, cô giỏi lắm!”
18
Từ hôm đó, khi có ai đưa thư tình cho tôi, Giang Dĩ sẽ trả đũa bằng cách thẳng tay ném chúng vào thùng rác trước mặt họ.
Không còn ai dám đưa thư cho tôi nữa.
Theo lời cậu: “Đào hoa của bổn thiếu gia bị chặt đứt rồi, cô cũng đừng hòng.”
Sau chuyện này, dường như Giang Dĩ càng nhìn tôi không thuận mắt hơn.
Tôi buồn bực một thời gian dài, đến nỗi phải hỏi Giang Dự:
“Giang Dĩ có phải không thích em không?”
Giang Dự mỉm cười dịu dàng:
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Nếu anh ấy không thích em, sau này em sẽ không lấy anh ấy.”
Từ nhỏ tôi đã biết, cưới một người không yêu mình, hôn nhân sẽ trở thành nấm mồ.
Người kia tự do tự tại, còn bạn bị giam cầm trong mộ phần đó, cả đời chỉ là bi kịch.
Giống như bố mẹ tôi.
Giang Dự im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
“Em thật sự rất thích Giang Dĩ sao?”
Tôi gật đầu.
“Em thích cậu ấy ở điểm nào?”
Tôi không trả lời được.
Tình cảm thuở thiếu thời luôn không có lý lẽ.
Nếu nói Giang Dự là cơn mưa xuân thấm nhuần mọi vật, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Thì Giang Dĩ chính là cơn gió cuồng nhiệt tự do giữa vùng hoang dã.
Tôi muốn ở trong vùng hoang dã ấy, đuổi theo cơn gió cuồng nhiệt này.
Thấy tôi không nói gì, ánh mắt Giang Dự dần cụp xuống:
“Thư Thư, cậu ấy cũng thích em.”
Anh dừng lại, rồi mỉm cười nói thêm:
“Cậu ấy chỉ là một thằng nhóc trẻ con thôi.”
“Hả?” Tôi mở to mắt, không hiểu:
“Nếu thích em, sao anh ấy lại chọc em?”
Tôi không hiểu được tình cảm ngây ngô của những cậu thiếu niên.
Ánh mắt Giang Dự rơi xuống quyển sách mở trên bàn:
“Mỗi người có cách thể hiện tình cảm khác nhau.”
Tôi luôn tin tưởng những lời Giang Dự nói.
Những suy nghĩ mộng mơ của thiếu nữ không thể nào kìm nén được.
Trong một buổi tiệc tại nhà họ Giang, tôi lén tránh người lớn, gõ cửa sổ phòng Giang Dĩ.
Cậu ghét nhất những buổi tiệc như thế, không chịu được cảnh người lớn lải nhải.
Ngày hôm đó, khi cậu mở cửa sổ, vẫn đang say mê với trò chơi trên điện thoại, đầu không thèm ngẩng lên:
“Đừng làm phiền bổn thiếu gia.”
“Giang Dĩ, có phải cậu thích tôi không?”
Tay cậu giật mạnh như bị điện giật, chiếc điện thoại rơi xuống đất, trò chơi hiện lên chữ Game Over.
Tôi cười tươi nhìn cậu:
“Sao mặt cậu đỏ thế?”
“Thẩm Hoài Thư.” Giang Dĩ nghiến răng:
“Cô có phải con gái không hả?”
“Tôi là con gái mà.”
“Nếu phải, thì giữ chút e thẹn đi!”
Tôi chớp chớp mắt:
“Trả lời tôi trước đi.”
Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn, nghển cổ hừ lạnh:
“Chỉ có chó mới thích cô.”
Rồi rầm một tiếng, cậu đóng cửa sổ lại.
Lòng tôi tan nát, ôm chăn khóc lóc suốt đêm.
Tình yêu và sự căm hận của những năm tháng trẻ con lúc nào cũng mãnh liệt đến kinh ngạc.
Tôi giận Giang Dĩ cả một mùa hè.
Khi kết quả thi đại học được công bố, Giang Dự nhận được thư mời từ trường danh tiếng nhất.
Tôi thi bình thường, nhưng nhờ có điểm cộng từ những giải thưởng violin, tôi vẫn vào được ngôi trường mình thích.
Còn Giang Dĩ, bị ông nội Giang đánh một trận.
Để thưởng cho Giang Dự, ông nội Giang sắp xếp xe đưa chúng tôi – một nhóm bạn thân – đến nghỉ tại biệt thự trong núi.
Không còn ai quản, chúng tôi tha hồ quậy phá.
Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu.
Thật khó uống.
Tôi bị sặc, mặt nhăn lại, nước mắt chảy ròng ròng.
Giang Dĩ nhướng mày, giọng châm chọc:
“Chút tửu lượng thế này mà cũng đòi uống rượu à?”
“Liên quan gì đến cậu.”
“Bổn thiếu gia lười quản cô.”
Đấu khẩu với Giang Dĩ khiến tâm trạng tôi càng tệ hơn, liền uống một hơi thật nhiều rượu.
Không ngoài dự đoán, tôi say đến mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi giữa tiếng nhạc ầm ĩ và những điệu nhảy điên cuồng của đám bạn.
Khi trận động đất xảy ra, tôi cứ ngỡ đó là do mình chóng mặt.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đất trời rung chuyển, tiếng sập đổ của bê tông và thép vang lên chói tai.
Tiếng hét bên tai không ngừng, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Khi Giang Dự lao đến, tôi còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ kịp nhìn thấy dầm nhà sập xuống, đè lên vai và lưng gầy của cậu thiếu niên.
19
Không biết bao lâu sau, tôi tỉnh lại trong bóng tối hoàn toàn, không có chút ánh sáng nào.
Toàn thân đau nhức, nhưng không nói rõ được đau ở đâu.
Tôi muốn cử động nhưng không thể, bị đè chặt không nhúc nhích nổi.
Không phải bởi bê tông thép, mà bởi thân thể vẫn còn hơi ấm của một cậu thiếu niên.
“Anh Giang Dự…” Tôi không thể cử động, nước mắt chảy như mưa.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở của cái ch,et đến gần.
Có chất lỏng ấm nóng và nhầy nhụa nhỏ xuống cổ tôi.
Hơi thở yếu ớt của Giang Dự phả lên đầu tôi:
“Thư Thư, đừng khóc.”
“Anh chảy nhiều m,áu quá…” Tôi khóc lớn hơn, sợ cậu ch,et mất.
Tôi cảm nhận được cậu rất đau, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhưng cậu vẫn cười, an ủi tôi:
“Đừng sợ, Giang Dĩ sẽ đến cứu chúng ta.”
Cậu nói, khi động đất xảy ra, chỉ có Giang Dĩ không có mặt trong biệt thự.
Chắc chắn cậu ấy sẽ đến cứu chúng tôi.
Giang Dĩ trở thành tia hy vọng duy nhất giữa nỗi tuyệt vọng của chúng tôi.
Bám vào niềm tin đó, chúng tôi đối đầu với thần ch,et trong bóng tối.
Giang Dự bảo, chúng tôi không được ngủ.
Vì thế, chúng tôi nói rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, tôi không còn nhớ rõ đã nói những gì.
Chỉ nhớ giọng nói của Giang Dự ngày càng yếu ớt, như tiếng thì thầm:
“Sau này, em phải sống tốt với Giang Dĩ, sẽ không còn anh làm người truyền tin nữa.
“Thư Thư, xin lỗi…
“Nếu… người em chọn là anh, thì tốt biết bao.”
Giang Dự không chờ được đến lúc Giang Dĩ đưa người đến cứu chúng tôi.
Hôm đó, trong số những người bị vùi lấp, quá nửa là người sống sót, nhưng không có Giang Dự.
Công tác cứu hộ vẫn tiếp diễn, xung quanh hỗn loạn, tôi dần chìm vào cơn mê, đến cả cảm giác đau đớn cũng không còn rõ ràng.
Loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng người nói, đặc biệt là tiếng khóc kéo dài và đau thương của Giang Dĩ.
Nỗi đau của cậu thiếu niên như sập núi lở đất.
Tôi nghĩ, hôm đó, Giang Dĩ đã khóc cạn nước mắt cả đời.
Từ đó về sau, cậu sống bất cần, chưa từng để mắt đỏ thêm lần nào.
Tôi hôn mê rất lâu trong bệnh viện, bỏ lỡ cả tang lễ của Giang Dự.
Giang Dĩ cũng không đến thăm tôi.
Khi xuất viện, tôi mới nghe nói, Giang Dĩ đã ra nước ngoài.
Ông nội Giang bảo rằng, trước khi đi, cậu ấy đã quỳ rất lâu ở nhà.
Cậu khăng khăng nói:
“Người đáng ch,et hôm đó, phải là con.”
Tôi vẫn không biết tại sao đêm đó Giang Dĩ đột nhiên rời đi, cũng không hiểu lời xin lỗi của Giang Dự là vì điều gì.
Năm đó, ba người từng tưởng rằng sẽ mãi mãi không rời xa nhau, đã bị bánh xe số phận cuốn trôi mỗi người một ngả.
Giang Dự mãi mãi dừng lại ở tuổi 18.
Giang Dĩ rời quê hương, bốn năm không trở về.
Tôi luôn cảm thấy áy náy, càng ngày càng nảy sinh cảm giác tội lỗi, sẵn lòng chấp nhận chiếc còng số phận, bằng lòng sống trong cuộc đời đổ nát.
Đúng sai không thể nói rõ, sự chuộc lỗi trở thành hành trình dài đằng đẵng và đau khổ.
Nhận ra nước mắt mình rơi xuống, tôi lau đi vệt nước loang trên bức ảnh.
Cẩn thận cất lại bức ảnh vào album, xếp gọn vào vali.
Dường như, 27 năm cuộc đời, cuối cùng chỉ còn lại một cuốn album dày cộm.
Thật buồn cười, chẳng còn lại gì cả.
20
Những món quà mà Giang Dĩ tặng tôi qua các năm được đặt gọn gàng trong tủ kính ở phòng thay đồ.
Ánh sáng từ những viên ngọc trai, kim cương lấp lánh, giá trị không thể đo đếm.
Công tử nhà họ Giang luôn hào phóng, một nụ cười của giai nhân, anh có thể không tiếc tay chi tiền.
Nhưng những món quà ấy, không bao giờ mang theo sự chân thành.