Chương 10 - Tái Sinh Trong Thế Giới Xác Sống
“Tấm đệm cứng lắm đấy, hay là… cậu lên đây ngủ cùng tớ? Tớ không ngại đâu.”
“Cảm ơn, nhưng tớ không quen ngủ chung giường với người khác.”
…
“Ừ, cũng được.”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần tiếp, nhưng không lâu sau lại nghe thấy giọng cô ấy nhỏ nhẹ vang lên:
“Triệu Đồng, giường cậu hình như… cũng không nhỏ lắm ha.”
Tôi thở dài, rồi nhích sang một bên.
Không biết có phải vì uống nhiều trà trái cây hay không, mà hai đứa tôi nằm gần nửa tiếng vẫn chưa ngủ nổi, thế là bắt đầu tán gẫu.
Tôi hỏi cô ấy vì sao Tô Duệ lại mò đến tìm cô.
Cô cau mày đầy khinh bỉ:
“Anh ta hả, chán chết đi được. Ban đầu chị đây theo đuổi ba ngày mà còn làm cao, không chịu đồng ý. Vậy thì thôi, chị ngưng luôn. Thế mà sau đó lại tự chạy tới tìm mình, còn đứng trước mặt bạn bè mình tỏ tình nữa chứ. Tưởng vậy là lãng mạn hả? Xời, nghĩ ai cũng dễ bị lừa bởi mấy trò cũ rích đó chắc?”
Tôi thầm thở dài — đúng là con gái nên được nuôi dạy trong điều kiện tốt.
Vì tôi chính là đứa con gái nghèo bị Tô Duệ lừa bằng mấy trò rẻ tiền đó.
Ngày 1 tháng 9, ngày thứ 118 kể từ khi đại dịch bùng phát.
Tin tức bắt đầu được phát lại, dù không đều đặn, nhưng có còn hơn không.
Hồi nhỏ tôi ghét xem thời sự, giờ mới hiểu đó thật ra là biểu tượng của sự ổn định quốc gia.
Trên bản tin, tôi thấy một cậu thiếu niên được phỏng vấn — sinh ra trong một gia đình quân nhân, từ nhỏ đã mơ cống hiến cho Tổ quốc, nói chuyện với ánh mắt tràn đầy lý tưởng.
Khang Khang, mới sáu tuổi, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Đôi mắt ấy tôi nhận ra — là cháu của “lão Ngô”.
Vì số người tăng lên, mọi người bắt đầu lo lắng thức ăn không đủ. Ngoài bữa đầu tiên ra, những ngày sau ai cũng ăn rất tiết kiệm.
Mỗi ngày chúng tôi chỉ ăn hai bữa. Bữa trưa nấu mì, buổi tối hầm một nồi canh rau củ thập cẩm, ai cũng bới một ít cơm rồi chan canh ăn cùng.
Tạm thời thì nước và thức ăn chưa thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất là… toilet.
Bồn chứa chất thải trong toilet khô không lớn, 3-4 ngày là phải dọn một lần. Bây giờ xác sống ít rồi, không sợ mùi thu hút chúng, nhưng vườn rau của tôi thì chịu không nổi nữa rồi.
Thế là cả nhóm đồng ý dùng nhà Vu Lộ Lộ.
Chị La tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Dùng hai hộp nhựa lớn làm thành hai cái “toilet khô”, đặt vào hai nhà vệ sinh:
“Chừng này chắc xài được lâu rồi. Nhưng phải coi chừng bé Khang, không sợ nó chết đuối, chỉ sợ ngã vào thì không tắm nổi!”
Vừa nói, chị vừa chỉ tay dọa bé Khang. Cậu nhóc sợ đến đỏ hoe mắt, cắn môi dưới không dám khóc ra tiếng.
Chị Trần ôm con dỗ vài câu, rồi cười buồn:
“Hồi bọn em đang trên đường chạy về quê thì bị xác sống tấn công. Ba của bé ôm chặt một con xác sống rồi nhảy xuống hồ… Từ đó bé cứ nghe tới hai chữ đó là không chịu nổi.”
Sống chung mấy hôm rồi mà đây là lần đầu có người kể về trải nghiệm tận thế của mình. Ai nấy đều im lặng.
Chị La áy náy:
“Ôi dào, chị lỡ lời rồi! Em với con còn sống bên nhau, thế là may lắm rồi. Không như chị, cả nhà chết sạch, còn mỗi bà già này… mà đoán thử xem chị sống sao được đến giờ?”
Cả bọn đồng loạt nhìn sang.
Chị La gạt nước mắt, hít mũi một cái rồi nói:
“Có ai biết nước tiểu người có mùi gì không?”
Dạ dày tôi đảo một vòng, vội cắt lời:
“Chị ơi, em hiểu chị khổ, nhưng đoạn này mình đừng kể chi tiết được không ạ…”
Vu tiểu thư vốn mỏng manh lại tỏ ra khá bình tĩnh.
“Ít ra, gia đình mọi người đều mong mọi người sống tiếp. Vậy là vẫn còn hơn tôi.”
Đôi mắt phượng của cô đầy vẻ lãnh đạm.
“Ba tôi bắt đầu tích trữ vật tư từ hai năm trước. Lẽ ra tôi cũng có thể sống an toàn như cậu trong đợt đại dịch này…”
Cô quay sang nhìn tôi, nói tiếp:
“Nhưng ông ta còn ba đứa con trai khác, là do ba người đàn bà bên ngoài sinh. Không biết là ai trong số họ, hoặc có khi là cả ba đứa cùng đi nói xấu tôi sau lưng. Chỉ cần tôi còn sống, mẹ tôi sẽ lấy danh nghĩa tôi để tranh quyền chia tài sản.”
“Buồn cười là… ông ta thật sự dao động, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“À, quên nói, ba mẹ tôi ly hôn lâu rồi, nhưng mấy năm nay vẫn cứ lục đục vì tiền bạc. Ba tôi khôn lắm, không cưới ai trong ba người đàn bà kia cả, lại khiến họ tưởng rằng mình có cơ hội chính thức trở thành vợ ông ta. Thế là tranh cãi, giành giật suốt bao năm.”
Nói xong, cô ấy hít sâu một hơi, cười gượng:
“Nhưng mà, dù sao tụi mình vẫn còn sống. Không phải còn rau phải trồng sao? Đi làm việc thôi!”
Tôi còn lại một bao đất mùn, vì để chừa chỗ đặt thêm nhiều chậu nước nên không trồng nhiều rau. May mà ban công nhà Vu Lộ Lộ vẫn còn trống, có thể làm thêm một mảnh vườn nhỏ.
Ngày 26 tháng 10 — Ngày thứ 173 kể từ khi xác sống xuất hiện, cũng là sinh nhật 7 tuổi của Khang Khang.
Tôi tặng cho thằng bé chiếc drone mua từ trước đại dịch. Không ngờ thứ này lại có ngày được dùng làm quà sinh nhật.
Nghĩ rằng hiếm hoi mới có dịp “xa xỉ” như vậy, chị La nấu hẳn một bàn đầy đồ ăn. Vu Lộ Lộ lần đầu tiên xuống bếp, làm một chiếc “bánh kem” không có trứng cho Khang Khang.
Cô ấy không biết nấu ăn, nhưng từng học qua làm bánh. Cái bánh cô làm ra tuy không chuẩn mực nhưng rất đẹp mắt, khiến chị Trần — người luôn nhạy cảm — xúc động đến rơm rớm nước mắt.
Từ ngày dời toilet sang nhà Vu Lộ Lộ, không khí ở ban công trong lành hơn hẳn. Thế là chúng tôi chuyển “trận địa” ra ngoài, chuẩn bị tận hưởng một bữa trưa ngoài trời.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, hầu hết các loại rau đã úa dần, chỉ còn mấy cây hướng dương đón gió đung đưa như một điểm nhấn duy nhất. Cây hoa cao gần bằng Khang Khang, đài hoa sẫm màu hơn trước, không biết liệu trước khi lạnh đến mức đóng băng, chúng tôi có kịp ăn một bữa hạt hướng dương không.
Sau khi bày biện bàn ăn xong, tôi đề nghị chụp một tấm ảnh kỷ niệm.
Không ngờ vừa giơ điện thoại lên, màn hình hiện liên tiếp mấy thông báo đẩy.
Những dòng chữ ấy… thực sự quá chấn động lòng người. Mọi người trong khung hình sững lại vài giây, rồi mắt ai cũng đỏ hoe.
Dòng tin đầu tiên là:
“Toàn quốc xác sống đã được tiêu diệt hoàn toàn, tận thế chính thức chấm dứt. Hãy ghi nhớ ngày này!”
Khang Khang đang giơ tay tạo dáng chữ V, tay bé chậm rãi rơi xuống. Nó ngẩng đầu hỏi nhỏ mẹ:
“Má ơi… sao không chụp nữa?”
Chị Trần cắn môi, không nói gì.
Chị La là người đầu tiên lên tiếng, giọng khản đặc:
“Chụp chứ. Chính lúc này mới phải chụp hình kỷ niệm chớ còn gì nữa!”
Vu Lộ Lộ đưa ngón trỏ lau khóe mắt:
“Chuẩn.”
Tôi lau sạch màn hình, lần nữa giơ điện thoại lên:
“Rồi, cười lên nào.”
Hết.