Chương 2 - Tái Sinh Ngày Kỷ Niệm Cưới
“Hiếu kính cha mẹ là trách nhiệm của con cái, cô không thể hiểu chuyện một chút sao?”
Tôi thật sự nghi ngờ, không hiểu sao loại người như anh ta lại có thể làm giáo viên, nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu đó.
Tiền lương của anh ta từ khi chúng tôi kết hôn, tôi chưa từng thấy được một xu, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào đồng lương mười lăm đồng của tôi ở xưởng dệt.
“Anh vừa ăn bám tôi, lại còn lấy tiền tôi đi hiếu kính cha mẹ anh.”
“Anh đúng là đã làm gái lại còn muốn dựng cổng tiết hạnh.”
Gương mặt Trương Khánh An đỏ bừng rồi lại trắng bệch vì những lời tôi nói.
“Cô chẳng qua chỉ là một bà thôn nữ làm ở xưởng dệt, được gả cho người có học như tôi đã là trèo cao rồi!”
“Với lại, giờ thi đại học đã được khôi phục, cô biết mỗi ngày có bao nhiêu người cầu xin tôi dạy kèm không? Giờ tôi tiêu tiền của cô, sau này tôi sẽ kiếm lại gấp trăm gấp nghìn lần!”
Câu nói đó của anh ta, chẳng khác nào kể chuyện cười cho tôi nghe.
Mà cũng không sai, đúng là có rất nhiều hàng xóm, học sinh đến nhờ anh ta dạy kèm.
San San mới đầy tháng,
Mỗi ngày đều bị tiếng ồn của đám người kia làm giật mình tỉnh giấc, sốt li bì mấy đêm liền.
Nhà đã nhỏ, bọn họ còn chiếm hết chỗ, mỗi lần tôi pha thuốc cũng phải chen chúc cả nửa tiếng mới xong.
Vậy mà Trương Khánh An còn chê con gái khóc lóc, làm phiền buổi dạy của họ, bắt tôi ôm đứa bé đang sốt cao ra sân chờ họ dạy xong mới được vào.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc kỳ thi đại học kết thúc, tôi hỏi anh ta tiền học phí.
Anh ta lại mắng tôi tầm thường, đầu óc nông cạn, dài tóc thì ít học.
“Tôi đang vì sự nghiệp giáo dục, làm sao có thể nhận tiền được chứ?”
Lúc đó tôi thật sự tin lời dối trá ấy, cho đến khi tận mắt thấy giấy chuyển tiền, tôi mới hiểu ra — cái gọi là giáo dục cao quý của anh ta, chẳng qua là hút máu hai mẹ con tôi mà thôi.
Thấy tôi im lặng không nói, Trương Khánh An tưởng tôi đã nghe lọt tai, lại ra vẻ vì tôi mà khuyên nhủ:
“Mạn Linh, con người phải biết đủ là hạnh phúc.”
Tôi nhìn vẻ mặt giả tạo của anh ta, chỉ cảm thấy trong bụng cuộn lên từng cơn buồn nôn.
“Cuộc hôn nhân này, nhất định phải chấm dứt.”
Anh ta vênh cổ, đập bàn gào lên, “Tôn Mạn Linh! Cô không hiếu thuận với cha mẹ chồng, không biết phép tắc, ngoài tôi ra thì chẳng ai thèm lấy cô đâu, đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”
Đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng — kiếp trước anh ta cũng từng chỉ vào mặt tôi mà nói như thế.
Anh ta luôn cho rằng mình là người làm nghề dạy học, được người ta tôn trọng, còn tôi thì nhờ ánh sáng của anh ta mới được gọi một tiếng “sư mẫu”.
Thế nên anh ta thường xuyên mỉa mai tôi: “Tôi thật ghen tỵ với cô, không biết chữ mà vẫn được người ta tôn trọng.”
Nhưng anh ta đâu có thấy, sau mỗi buổi học là những chiếc ghế ngổn ngang, bụi phấn trắng xoá, giấy rác khắp nơi.
Anh ta chỉ biết, lần giảng sau, sàn nhà sạch bóng, ghế ngồi ngay ngắn.
Tôi không muốn cãi nhau với anh ta nữa, liền thuận miệng hùa theo.
“Phải rồi, anh nói đúng. Cái gọi là phúc phần nhà họ Trương, tôi không dám nhận đâu.”
Anh ta nghe xong, tưởng tôi vẫn đang giận dỗi chuyện nhà anh ta, ánh mắt tức giận cũng dần chuyển thành khinh thường.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, đừng có được đà lấn tới.”
“Tôi không muốn con gái tôi sau này lại giống cô, suốt ngày chỉ biết quát tháo trong nhà, chẳng ra gì cả.”
Trương Khánh An là người sĩ diện nhất, mà câu nói đó của tôi đã đâm trúng chỗ đau nhất của anh ta.
Anh ta mặt mày u ám, chộp lấy tách trà trên bàn đập xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
“Ly thì ly!”
3
Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Trương Khánh An ôm chăn đi vào gian sau.
“Đừng quên, mai đến ủy ban làm thủ tục.”
Tôi nói với giọng thản nhiên, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi sập cửa bỏ đi.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt khó chịu.
Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Những năm qua tôi đã từng cãi nhau, từng gào lên, từng đề nghị ly hôn với Trương Khánh An không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần như vậy, người xung quanh lại khuyên tôi vì con mà nhịn một chút, đợi con lớn rồi sẽ ổn, đợi con có việc làm rồi sẽ ổn, đợi con lập gia đình rồi sẽ ổn…
Một lần nhịn, là nhịn cả mấy chục năm.
San San vốn là một đứa trẻ hoạt bát, vậy mà vì những trận cãi vã giữa tôi và Trương Khánh An mà trở nên dè dặt, rụt rè.
Mỗi lần tôi phản kháng, Trương Khánh An đều nói: “Cô không muốn cũng không sao, tôi đi tìm con gái.”
Tôi không muốn để anh ta ảnh hưởng đến tâm trạng của San San, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Càng nhịn, anh ta và cả nhà họ Trương càng lấn tới.
Lần này, nhân lúc San San còn nhỏ, mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.