Chương 4 - Tai Âm Dương (Hoàn) - Tai Âm Dương

22.

Trước khi cậu tôi lái xe vào làng, cậu tôi đã để một chiếc vali rất lớn vào cốp xe.

Bên trong có năm cái hủ.

Mợ và hai chị họ tôi tưởng đó là đặc sản mà cậu tôi mang về tặng cho mọi người.

Bây giờ nghĩ lại, đó chắc hẳn là tro cốt của những người thân khốn khổ của tôi.

Vốn dĩ cậu tôi muốn cùng với ông Ba bí mật chôn những tro cốt này, và chỉ cần làm một nghi lễ nhỏ là xong.

Nhưng sau khi dì mập kêu gọi như vậy, mọi người đều biết kế hoạch của cậu tôi, nên ông ta không thể bí mật xử lý chuyện này được nữa.

Bây giờ cậu tôi phải tổ chức thật rình rang và long trọng.

Tôi quay đầu lại thì thấy cô gái phòng bên cạnh đang đứng cách đó không xa, cô ta cũng đang nhìn tôi.

Nghĩ đến lời cô ấy và ông ngoại, tôi lén lấy một chiếc kéo giấu vào túi.

Trên đường đến đó, mợ tôi bực bội lẩm bẩm: "Có tiền mà không có nơi để tiêu xài nữa à, anh lại đem tiền tiêu hết cho những người đã ch//ết."

Cậu tôi chỉ trợn mắt với mợ, nhưng không nói gì.

23.

Ngày xưa có những ngôi mộ được chôn cất ở phía Tây sông.

Nhưng kỳ quái là, ngoại trừ những ngôi mộ cũ tứ xa xưa, chỉ cần dân làng chôn cất người thân của họ ở nơi này, gia đình họ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hầu hết đều là những tai họa ngẫu nhiên, sau khi xảy ra nhiều lần như vậy, không ai còn dám chọn mảnh đất này làm nghĩa trang cho gia đình nữa.

Cậu tôi cầm hủ tro cốt của mẹ tôi trong tay, còn đám người mợ tôi cầm hủ tro cốt của những người khác.

Lúc này, tai tôi ù đi như có hàng chục nghìn con vịt đang mở cuộc họp.

Vì tai nghe của tôi đã rơi xuống sông, nên ở chỗ đông người tôi vẫn ổn và nghe được bình thường.

Nhưng bây giờ khi đến bờ sông, tất cả cô hồn dã quỷ đều tụ tập xung quanh để hóng chuyện, họ trò chuyện vô cùng rôm rả.

[Đây không phải là Diệp Sấm sao? Lúc tôi ch//ết thì nó còn đang chảy nước mũi đấy, bây giờ ăn nhiều uống nhiều tới mức mập mạp trông thấy.] Giọng nói của một ông cụ vang lên.

[Thằng nhóc này không phải là người tốt đẹp gì! Chuyện này thật nhảm nhí.] Nghe như giọng của một bà thím khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Nghe vậy, tôi gật đầu giơ ngón tay cái lên với bà thím vừa nói, trong lòng cũng cảm thấy đúng là như vậy.

[Ôi trời, nhìn hủ tro cốt của cậu ta kìa, nó được phong ấn bằng một lá bùa khóa linh hồn!]

[Làm thế chẳng phải người trong hủ tro cốt này phải chịu đau đớn cả ngày lẫn đêm sao?]

[Dùng một lá bùa tàn nhẫn như vậy đối với người thân của mình, thật là nham hiểm! Hắn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì! Đồ khốn nạn!]

[Đừng nói nữa, không nhìn thấy chữ của nhân vật lớn ở bên kia sao? Không đến lượt chúng ta bàn tán chuyện này.]

Bùa khóa linh hồn...

Tay chân tôi cảm thấy lạnh toát.

Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của những người thân trong gia đình mình, có phải là vì lá bùa khóa linh hồn ch//ết tiệt này không?

24.

Cậu tôi giơ cao hủ tro cốt, còn tôi đứng cạnh ông ta.

Cách đây không lâu, cậu tôi đã tự tay đẩy tôi xuống sông, định dìm ch//ết tôi.

Cậu tôi bạo hành tôi trong phòng và đánh tôi bầm tím mặt mũi.

Lúc này trước mặt mọi người, cậu tôi lại nhìn tôi đầy trìu mến: "Lâm Du à, cháu cũng đã lớn rồi, nhà chúng ta không có phân biệt nam nữ."

"Tự tay cháu đem tro cốt của bố mẹ cháu đặt xuống phần mộ mới đi, họ cũng chỉ có một đứa con gái là cháu."

"Bây giờ nhìn thấy cháu trưởng thành như vậy, chắc hẳn họ rất vui mừng."

Tôi cầm lấy hủ tro cốt của mẹ, miệng cậu tôi vẫn mấp máy trước mặt, tôi không nghe rõ cậu tôi đang lẩm bẩm điều gì.

Tôi nhớ tới lời dì mập nói: "Đập chiếc hủ tro cốt đi."

Trước sự chứng kiến của mọi người, tôi giật lấy hủ đựng tro của mẹ đập mạnh vào đá.

Chiếc hủ vỡ tan, lá bùa khóa linh hồn bị phá hủy, tro cốt vương vãi khắp mặt đất.

Cậu tôi trợn mắt, không nhịn được mà tát tôi một cái thật mạnh trước mặt mọi người.

"Con nhóc xấu xa này, mày điên rồi."

"Đây là mẹ của mày!"

Sau khi mắng tôi, cậu tôi quỳ xuống đất, dùng tay nhặt tro cốt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Linh Linh, đừng sợ, có anh trai bảo vệ em rồi."

Mợ tôi tiến lên kéo cậu lại nhưng không kéo được, ngược lại còn bị đẩy ngã.

Hai chị họ cũng chỉ dám đỡ mợ đứng dậy, bỗng chốc ở nơi đây, ngay cả tiếng nuốt nước bọt cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhưng ngoại trừ tro bụi bay khắp nơi thì không có gì xảy ra cả, khung cảnh mà tôi tưởng tượng, hồn ma của mẹ tôi hiện ra và nói chuyện với tôi không hề xuất hiện.

Tôi bối rối nhìn xung quanh và hét lên:

"Mẹ? Mẹ, mẹ có ở đó không?"

"Mẹ! Trả lời con đi." Không có ai đáp lại lời tôi.

Nước mắt tôi lăn xuống, nhỏ giọt vào đống tro tàn.

25.

Trong lúc mợ tôi còn đang ngơ ngác, tôi đã nhặt mấy cái hủ khác đập xuống đất.

Đến lúc này, cho dù dì mập có nói dối thì tôi cũng sẽ chấp nhận.

Sau khi tro cốt trong hủ vương vãi khắp nơi, một vài dân làng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai ba ông cụ đã giữ tôi lại, không cho tôi làm gì nữa.

Một số người còn chỉ trỏ nói tôi điên rồi.

Tôi dùng kéo trực tiếp cắt tay mình, m//áu bắn tung tóe vào tro cốt.

Tôi hét lên với cô gái đã cứu tôi lúc trước: "Tôi đã làm theo lời cô, đến lượt cô rồi!"

Cô ấy ra tay rồi, không có bất kỳ pháp trận nào, cô ấy chỉ khẽ mím môi, nói một từ: "Phá!"

Lá bùa trên hủ tro cốt vốn tàn tạ, giờ phút này đã bị tiêu hủy thành một làn khói.

Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể nghe thấy giọng một người phụ nữ:

"Lâm Du, mẹ đây."

M//áu trên trán tôi như chảy ngược, giọng nói này chính là giọng nữ qu//ỷ đã ngăn cản tôi đừng vào làng.

[Mọi người trong nhà con đều sẽ ch//ết.]

[Đừng vào làng.]

[Đừng đi! Đừng ra ngoài.]

[Lâm Du, từ từ buông tay, sẽ không có chuyện gì đâu.]

Vậy là bà ấy đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy.

Cậu tôi đứng dậy khỏi mặt đất: "Linh Linh, là em sao? Em đã về rồi sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta, dường như cậu tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của m//a qu//ỷ?

Dân làng nhìn tôi như thể tôi bị điên, một vài người lá gan nhỏ vốn dĩ muốn đến đây để hóng chuyện.

Lúc này không chịu được nữa mà bỏ về.

Nơi này chỉ còn lại ba bốn người, nhưng dì mập cũng đã đuổi họ về.

Trước khi rời đi, dì mập nhìn tôi đầy ẩn ý: "Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là cậu của cháu."

26.

Chỉ còn tôi và cậu tôi ở lại, còn có cả những ông bà hồn ma khác vẫn đang trò chuyện.

[Khi còn sống, tôi đã khuyên ông cụ Diệp đừng nhận nuôi đứa vong ân bội nghĩa này.]

[Bây giờ nhìn xem, còn không phải sao?]

[Chắc chắn cả gia đình này đều đã bị Diệp Sấm gi//ết ch//ết.]

Cậu tôi đứng dậy chỉ tay vào tôi:

"Trừ việc hôm qua đẩy mày xuống sông thì tao đâu có đối xử với mày quá tệ, tao cho mày đi học, ăn ngon mặc đẹp."

"Hai chị họ của mày có cái gì thì mày có cái đó, không ngờ mày lại phản bội tao!"

Vẻ mặt của cậu tôi trông như thể tôi đã ăn cây táo rào cây sung nhà cậu tôi nhiều năm.

Tôi cười khẩy, trong tiết trời mùa đông lạnh giá, tôi cởi áo khoác ra, những vết bầm tím trên vai lộ ra trước mặt cậu tôi.

Tôi nghe thấy một tiếng thở hổn hển khe khẽ.

Tôi nhìn cậu tôi và nói:

"Đây có phải là bằng chứng cho thấy cậu thương xót tôi không?"

"Lấy tiền bán mạng của bố tôi và ông ngoại tôi để ngược đãi tôi?"

"Cậu quên mất mạng của cậu là do chính ông ngoại tôi ban cho cậu sao!"

"Số tiền mà cậu kiếm được cũng là từ mạng sống của ông ngoại tôi và cả gia đình tôi!"

"Cậu chính là đồ súc sinh ăn bánh bao hấp m//áu người!"

Đây là lần đầu tiên tôi chửi bới thoải mái như vậy.

Sắc mặt của cậu tôi cực kỳ khó coi, nhìn vào không trung và hỏi: "Em cũng nghĩ như vậy sao?"

Vừa dứt lời, cậu tôi đột nhiên cúi đầu phun ra một ngụm m//áu.

Là tôi đã đầu độc.

27.

Dưới ánh trăng, tro bụi rải đầy mặt đất.

Tôi chạm vào chiếc kéo trên tay, chuẩn bị gi//ết cậu mình.

Tôi đã chuẩn bị tất cả trước khi đến đây.

Dù sao đi nữa, sau ngày hôm nay, cậu tôi sẽ không thể sống được, tôi cũng không có ý định sống tiếp.

Không biết cô gái cứu tôi từ đâu xuất hiện, cầm một lọ thuốc nhỏ mắt và nhỏ vào mắt tôi.

Sau đó ném lọ thuốc nhỏ mắt xuống chân cậu tôi.

Lần này, tôi không chỉ có thể nghe thấy tiếng của họ, mà còn có thể nhìn thấy họ.

Đầu tiên ông ngoại tôi cúi chào cô gái kia một cách kính cẩn.

Ông nói với tôi: "Du Du à, là ông có lỗi với cậu của cháu, là lỗi của một mình ông."

Tôi không hiểu: "Ông ngoại nuôi dưỡng cậu, nhưng cậu lại gi//ết hại cả gia đình chúng ta, sao ông lại có lỗi với cậu chứ?"

Cậu tôi nhìn ông ngoại, sự căm hận trong mắt khó có thể che giấu.

Ông ngoại bình tĩnh nói với cậu và tôi: "Bởi vì Diệp Sấm quả thực là con ruột của ông."

"Mẹ của cháu mới là con gái nuôi của ông."

Cú lật kèo này khiến cậu tôi và tôi choáng váng.

Ông ngoại chậm rãi nói: "Năm đó, một người bạn có ơn với ông."

"Con gái của ông ấy tình cờ cũng bằng tuổi con trai của ông, cả nhà xảy ra tai nạn giao thông, nên ông đã đưa Linh Linh về nhà."

"Ông sợ con bé bị người ta bắt nạt, cho nên mới nói con bé là con gái ruột của mình."

28.

Cậu tôi tỏ vẻ khó tin: "Làm sao có thể… Vậy tại sao ông không gả Linh Linh cho tôi!"

Ông ngoại liếc nhìn mẹ tôi ở bên cạnh: "Linh Linh, con tự nói đi."

Mẹ tôi lên tiếng gọi cậu tôi: "Anh Sấm."

Giọng mẹ rất nhẹ, đây cũng là lần đầu tiên tôi lắng nghe mẹ nói một cách cẩn thận như vậy.

"Không phải lúc đó bố không muốn gả em cho anh, mà là bởi vì em không muốn."

"Em chỉ có tình cảm gia đình với anh, không có ý nghĩ nào khác."

"Người em yêu duy nhất chính là bố của Du Du."

Cậu tôi không thể tin đây lại là kết cục của nỗi ám ảnh suốt nhiều năm, vùi đầu khóc lớn, toàn thân như sụp đổ: "Tôi thực sự đã tự tay gi//ết ch//ết bố ruột của mình."

Bàn tay cầm kéo của tôi siết chặt lại.

Tôi hỏi ông ngoại và cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu tôi.

"Vậy tai âm dương của cháu là do ông cho cháu ăn đất ở phần mộ?"

Ông ngoại lắc đầu: "Thật ra cũng không phải. Cháu sinh ra đã có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia, lúc đó mẹ cháu vừa qua đời."

"Năm cháu mới hai hay ba tuổi, đêm nào cũng gọi mẹ, nói rằng mẹ cháu đến thăm cháu, bố cháu sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cháu sẽ bị ám ảnh nên nhờ ông phong ấn đôi tai này của cháu."

"Mãi cho đến năm cháu tám tuổi, cháu lại lần nữa nói rằng cháu có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia."

"Ông biết nhất định là phía mẹ cháu có chuyện gì đó, cho nên mới cắn răng giải phong ấn đôi tai cho cháu."

"Nhưng không ngờ vẫn không thể tránh được."

"Ông ch//ết cũng không sao, chỉ đáng tiếc cho bố cháu."

Tôi khóc cho đến khi giọng khàn đi, quay lại nhìn cậu tôi với ánh mắt căm thù.

Ông ta cười khẩy: "Tao không làm gì bố mày cả, là do bố mày quá xui xẻo, đáng ch//ết. Mày cứ ra tay đi."

Đèn ghi âm của điện thoại di động trong túi tôi liên tục nhấp nháy.

"Vậy là bãi tha ma này luôn có vấn đề, cũng là do ông gây ra, đúng không?"

Cậu tôi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, tao đã đưa tiền cho bọn côn đồ trong làng."

"Nói với bọn họ, chỉ cần có ai đó chôn ở nơi này thì bọn họ phải tìm cách quấy rối."

"Bãi tha ma này chính là nơi nuôi qu//ỷ tốt nhất. Suy cho cùng thì cái vận mệnh thấp hèn này của mày quá tốt."

"Rõ ràng chỉ cần hôm qua mày ch//ết đuối thì tao có thể dùng m//áu thịt của mày làm thuốc dẫn, dùng cơ thể của mày để đổi lấy Linh Linh quay trở về."

Cậu tôi hung tợn trừng mắt nhìn tôi: "Chính mày mới đáng ch//ết! Đồ nghiệt chủng!"

Đến bây giờ cậu tôi vẫn chưa nhận ra mình đã sai.

Tôi dần lấy lại bình tĩnh: "Vậy ông ngoại tôi đã ch//ết như thế nào."

Cậu tôi vẫn im lặng, sau đó nói: "Là tao gi//ết đấy, mày mau báo cảnh sát đến bắt tao đi."

Tôi chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh: "Cô giúp đỡ tôi nhiều như vậy, mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của cô."

Cô ấy xua tay, nói:

"Tôi tên Hà Thanh Thanh, tôi là thuật sĩ giang hồ."

"Cô có thể hiểu tôi không giúp cô mà không có lý do."

"Đôi tai của cô là một gánh nặng cho cô. Nhưng chúng rất có ích cho tôi."

"Nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô một việc."

"Dù sao cậu của cô cũng đã sống đến cuối đời. Theo lý mà nói, hôm nay vận mệnh của ông ta đã tận."

29.

Tôi đã trở thành một người bình thường.

Ông ngoại và mẹ tôi đã đi theo cô gái đó để đầu thai.

Cậu tôi suýt ch//ết đuối ở dưới sông, sau khi được dân làng cứu, tính cách của cậu tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Sau khi trở về thì ly hôn với mợ, cậu tôi nói sẽ sống một mình với tôi.

Hơn nữa, tất cả số tiền bồi thường năm đó đều được chuyển vào thẻ của tôi.

Lý do là tôi đã trưởng thành, tai đã khỏi bệnh, nên gia đình họ không có lý do gì để giữ số tiền này nữa.

Mợ tôi khóc lóc, gây rối, đòi treo cổ t//ự t//ử nhưng vẫn không có tác dụng, cuối cùng vì quá đau buồn mà phải nhập viện, sống cùng với hai người chị họ.

Cậu tôi yêu cầu tôi thay đổi cách gọi, nói rằng từ nay tôi sẽ là con gái ruột của ông ấy.

Cậu nắm tay tôi, nói: "Những năm qua bố vắng mặt, khiến con chịu nhiều thiệt thòi rồi."

Tôi mỉm cười, cuối cùng tôi cũng có một mái nhà để quay về rồi.

(HẾT)