Chương 3 - Tai Âm Dương

15.

Bước chân của cậu tôi và ông Ba dần đi xa, tôi tưởng mình sẽ ch//ết đuối.

Bỗng nhiên lại có âm thanh vang lên bên tai tôi.

"Gâu gâu gâu!"

Xung quanh vang lên tiếng chó sủa vội vã, rồi có ai đó nhảy xuống sông, bơi về phía tôi.

Ngay lúc sắp gần kề với cái ch//ết, tôi vô thức ôm chặt cổ cô ấy.

Giống như một con bạch tuộc, bám chặt vào cơ thể người đối diện. Tôi còn chưa trả được thù, tôi phải sống.

Cô ấy bơi thoăn thoắt một lát là về tới bờ, sau đó cô ấy ném tôi lên bờ.

Tôi ho vài tiếng, trong miệng trào ra rất nhiều nước, tôi cảm giác như phổi mình sắp nổ tung.

Sau khi được sơ cứu, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại.

Người vừa cứu tôi hóa ra là cô gái ở phòng bên cạnh!

Cô ấy nhẹ nhàng dùng khăn tay lau mặt cho tôi.

"Không phải tôi đã dặn cô đừng ra ngoài rồi sao? Tại sao cô vẫn đi theo ra ngoài?"

"Cô không hề nghe lời khuyên của người khác chút nào."

Tôi nắm chặt tay cô ấy rồi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường trong phòng.

Cô gái đó đang đọc sách, còn con chó nhỏ màu vàng đang cuộn tròn ngủ dưới chân tôi.

Tôi vừa mở mắt ra, cô gái đó đã biết tôi đã tỉnh lại.

Cô ấy đóng cuốn sách lại và hỏi tôi.

"Tỉnh rồi à?"

"Tiểu Hoàng, đi rót nước." Cô ấy lên tiếng.

Tôi quay nhìn xung quanh, nhưng không thấy có người thứ ba, vậy Tiểu Hoàng là ai?

Sau đó, tôi nhìn thấy con chó nhỏ dưới chân tôi đứng dậy, lắc lắc thân mình rồi uể oải đi xuống đất.

Ngậm lấy cái cốc rồi lấy nước mang tới.

16

Cô gái đón lấy cốc nước mà chú chó con đem đến, cầm trên tay.

Tôi ngồi dậy, lại sững sờ một lần nữa.

Tôi hỏi cô ấy: "Cô cũng có thể nghe thấy giọng nói của ma qu//ỷ, cô cũng là người có đôi tai âm dương sao?"

"Chỉ có bà đồng như dì mập mới có thể nghe được giọng nói của ma quỷ."

Cô ấy mỉm cười: "Cô có muốn biết đôi tai âm dương của cô đến từ đâu không?"

"Nếu phải lựa chọn giữa tai âm dương và nguyên nhân cái ch//ết của cả gia đình mình, cô muốn biết cái nào?"

Tôi vùng vẫy từ trên giường bò dậy: "Cô biết tôi có tai âm dương sao! Cô là ai?"

Cô ấy tự mình nhấp một ngụm nước: "Tôi biết mọi thứ về cô, nên tôi mới ở đây."

"Để ngăn chặn cô."

Tôi vô thức nắm lấy tấm ga trải giường: "Cô, có thể làm gì để ngăn chặn tôi?"

Cô ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là để ngăn cản cô ngu ngốc trả giá bằng chính mạng sống của mình, và tống ông cậu rẻ tiền của cô vào tù."

Tôi cúi đầu im lặng, cô ấy nói đúng.

Tôi cầu xin cô ấy: "Cô có thể nói cho tôi biết sự thật được không?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi: "Không thể."

Tôi không còn gì để nói, chuẩn bị ra khỏi phòng.

Đột nhiên cô ấy nói thêm.

"Nhưng tôi có thể dẫn cô đi tìm sự thật, sự thật về tai âm dương, sự thật về ông ngoại của cô và cả sự thật về mẹ cô năm đó."

"Tôi hứa với cô, ngày mai mọi chuyện sẽ được tiết lộ."

"Cô có thể tự mình quyết định, xem có muốn tin tôi hay không."

17

Sáng sớm hôm sau, cô gái đó dắt con chó ra ngoài, trước khi đi cô ấy nói với tôi một chuyện.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của tôi chợt thay đổi: "Thật sự có thể như vậy sao?"

Cô ấy vỗ vai tôi: "Tin tôi đi."

18.

Tôi quay trở lại phòng của mình.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ và thoải mái, chỉnh trang lại khiến bản thân trở nên tự nhiên khoan khoái hơn, sau đó bước ra ngoài.

Cậu tôi đã tập hợp được một đám người ở bên ngoài, chuẩn bị giả vờ huy động đám đông đi tìm tôi.

Khi tôi đẩy cửa bước ra, cậu tôi là người đầu tiên hoảng hốt.

Ông ta tiến lên hai bước, nắm lấy tay tôi: "Cháu đi đâu vậy! Mới vừa nãy cả đám người đã đi tìm cháu rất lâu đấy, con nhỏ này sao lại ngu ngốc thế cơ chứ."

Tôi dụi dụi mí mắt còn ngái ngủ, trước mặt mọi người làm ra vẻ oan ức: "Cậu ơi, cháu vẫn ở trong phòng mà, cháu không nghe thấy tiếng cậu gọi."

Tất nhiên là tôi không nghe thấy, vì cậu tôi chắc chắn rằng tôi đã ch//ết, nên không hề lên tiếng gọi tôi.

Cậu ôm tôi vào lòng, vài giọt nước mắt giả tạo rơi trên vai tôi, giọng run rẩy.

"Cháu dọa cậu sợ ch//ết khiếp. Nếu cháu có chuyện gì thì cậu phải giải thích thế nào với mẹ cháu đây?"

Đồng thời, cậu cũng thì thầm vào tai tôi và đe dọa: "Nếu mày dám nói ra thì đừng trách tao gi//ết mày thêm một lần nữa."

Dì mập ở bên cạnh đột nhiên vỗ đùi chỉ vào tôi: "Cháu có thể nghe được rồi sao? Lâm Du, cháu có thể nghe thấy âm thanh rồi sao?"

Cậu tôi lùi lại một bước, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, như thể không biết tôi muốn làm gì.

Còn về ông Ba, người tối qua hợp sức với cậu gi//ết tôi, nghe nói sáng nay bị cảm lạnh, không thể xuống giường được.

Dì mập đứng gần đó vẻ mặt khoa trương: "Ôi, Diệp Sấm à, cháu gái của anh nghe được rồi đấy! Đúng là chuyện tốt!"

Những người đang vây quanh cũng chợt bừng tĩnh, ngạc nhiên nói: "Thật sao, Lâm Du, cháu có thể nghe được rồi à?"

Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng nói: "Vẫn nên cảm ơn mợ đã chăm sóc cháu rất tốt trong những năm qua, năm đó bác sĩ nói cháu bị áp lực tâm lý quá nặng nề."

"Không ngờ đêm qua, cháu ngủ thiếp một giấc, sau khi tỉnh dậy thì mọi thứ đều tốt hơn."

Tôi ngước nhìn mợ, nói một cách chân thành:

"Cảm ơn mợ vì đã chăm sóc cho cháu nhiều năm như vậy, người mợ tốt của cháu."

Mợ tôi đứng gần đó gật đầu, sắc mặt tái nhợt như vừa nuốt phải mấy con ruồi.

19.

Dì mập thấy cảnh tượng khá hài hòa, muốn rèn sắt luôn lúc còn nóng, nói với cậu tôi: "Diệp Sấm à, nghe nói anh đã để mắt đến mảnh đất ở phía Tây con sông?"

"Mọi người trong làng đều biết mảnh đất đó là mảnh đất tốt."

"Diệp Sấm, khi nào thì anh sẽ chuyển ông ngoại và bố mẹ của Lâm Du tới đấy?"

"Để họ có một cuộc sống tốt đẹp ở dưới đó."

Vẻ mặt cậu tôi cứng đờ, phải một lúc lâu mới nói được vài chữ: "Chiều nay."

Dì mập xua tay, hô hoán với những người xung quanh: "Vậy thì còn chờ đợi gì nữa, mấy người chúng ta đều sẽ giúp anh một tay!"

Cậu tôi muốn từ chối, nhưng dân làng vừa mới ăn bữa cơm cậu tôi mời hôm qua, họ cho rằng cậu tôi đang giả bộ khách sáo, nói qua nói lại vài câu, thế là quyết định chiều nay sẽ cùng nhau bắt tay vào việc.

Chị họ nhỏ nhìn tôi với vẻ khó tin, thì thầm vào tai tôi: "Lâm Du, em thật sự có thể nghe được rồi sao?"

Tôi mỉm cười và khẽ nói với cô ta.

"Em không chỉ có thể nghe rõ tiếng của chị, mà còn có thể nghe được giọng nói của qu//ỷ."

"Em nhớ trước đây chị đã gi//ết những con chó hoang mà em cho ăn."

"Chúng nó ngày đêm la hét bên giường của chị, bắt chị phải trả giá bằng chính mạng sống của mình."

Chị họ hét toáng lên và chạy ra ngoài.

20.

Đến trưa, cậu tôi gõ cửa phòng, nhưng tôi không mở.

Cậu tôi gửi tin nhắn vào điện thoại di động của tôi: [Lâm Du, mở cửa đi. Nếu mày không muốn bị người khác phát hiện thì mày có thể không mở.]

[Mày biết tao có thể làm ra những chuyện gì mà.]

Tôi cắn chặt môi, cậu tôi chờ đợi một lát, tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, nếu tôi không mở cửa thì ông ta sẽ gõ liên tục.

Cho đến khi nghe thấy tiếng ho của cô gái ở phòng bên cạnh, cậu tôi cũng không chịu dừng lại.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải mở cửa cho ông ta vào, điều chào đón tôi là một cái tát như trời giáng vào mặt.

Tôi bị tát ngã lăn xuống đất, tôi biết cậu tôi lại phát điên rồi.

Cậu tôi có một sở thích, khi xúc động thì thích đánh tôi.

Vừa đánh tôi vừa mắng mẹ tôi.

Quả nhiên lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi ông ta đánh đập thỏa thích rồi.

Ông ta lại bắt đầu xé quần áo của tôi.

Tôi hoảng hốt, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

Cô gái ở phòng bên cạnh lên tiếng hỏi: "Cô có băng vệ sinh không? Có thể cho tôi mượn không?"

Tiếng nói này đã cứu tôi, cậu tôi cũng tỉnh táo lại, nhìn tôi với vẻ ghê tởm: "Tao không có hứng thú với mày, đừng nhìn tao bằng ánh mắt ghê tởm như vậy."

"Nếu mày dám nói ra ngoài, tao sẽ không ngại gi//ết mày thêm lần nữa, tao muốn xem lần này là ai sẽ cứu mày."

"Nếu không phải vì Linh Linh..." Cậu tôi đột nhiên ý thức được điều gì, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Vì mẹ tôi? Ý của cậu tôi là gì?

21.

Cậu tôi rời đi không lâu, lại có tiếng gõ cửa, lần này là dì mập.

Dường như dì ấy biết điều gì đó, dì ấy bước tới nắm tay tôi, nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Khóe miệng tôi bầm tím, tôi nhịn không được hỏi: "Dì mập, dì vẫn không muốn nói gì sao?"

Cuối cùng dì ấy cũng lên tiếng.

"Đứa bé à, khiến cháu ủy khuất nhiều năm rồi."

"Là do ông ngoại của cháu, năm đó đã lừa cháu ăn đất từ phần mộ của mẹ cháu. Đó là lý do tại sao cháu có thể nghe được giọng nói của m//a qu//ỷ."

Đất từ phần mộ?

Thứ đất ông ngoại cho tôi ăn năm đó là đất từ mộ của mẹ tôi sao?

Nghĩ đến thứ đất trắng xám tôi đã ăn khi đó, tôi thật sự rất muốn nôn.

Tôi ôm lấy cơ thể và nôn một lúc lâu, nhưng chẳng nôn ra được gì cả.

Sau khi lấy lạo bình tĩnh.

Tôi lau khóe miệng, sau đó mới chậm rãi tiếp tục hỏi.

"Tại sao suốt ngần ấy năm cháu không hề nghe thấy giọng nói của ông ngoại hay của bố cháu?"

Tôi có thể nghe thấy sự buồn bã trong giọng nói của dì mập.

"Ý định ban đầu của ông ấy là để cháu thoát được một kiếp nạn, ông ấy cho rằng mẹ ruột của cháu sẽ không bao giờ làm hại cháu."

"Ông ấy nghĩ cậu của cháu ít nhất sẽ nể mặt mẹ cháu mà đối xử tử tế với cháu."

"Đến chiều nay, khi anh ta tiến hành dời mộ, cháu hãy đập nát hết hủ tro cốt của ông ngoại và bố mẹ cháu. Đến lúc đó, cháu có thể nghe được giọng nói của họ, cháu sẽ biết tất cả sự thật."

Đập nát hủ tro cốt của mọi người?

Điên rồi sao?

Nhưng dì mập nhấn mạnh: "Lâm Du, hãy làm theo lời dì nói."

"Đây là cách duy nhất dì có thể giúp cháu."