Chương 2 - Ta Cưới Một Thái Giám

2.

Phu quân thái giám quyền lực của ta đang đứng ở cuối hành lang, nhìn ta với vẻ mặt khó tả.

Hắn ta mặc đồ màu đỏ, khuôn mặt như một viên ngọc quý, đuôi mắt phiến hồng.

Chưa có ai nói với ta rằng một người đàn ông dù trở thành thái giám cũng có thể đẹp đến nghẹt thở như vậy.

Và ta đang ở đầu hành lang.

Ta bị tiêu chảy giày vò đến không còn hình người, trên mặt còn có nước bùn.

"Nha đầu này là của ai? Giống như một đứa trẻ ăn xin vậy." Hắn ta tặc lưỡi và lắc đầu với giọng điệu rõ ràng là chán ghét.

Ta giả vờ như không nghe thấy và chuẩn bị trốn về phòng.

Khi ta đi ngang qua hắn ta, hắn ta vươn tay túm lấy ta như túm lấy một con mèo nhỏ, gã nắm lấy góc áo ở gáy ta nhấc lên:

"Nhìn thấy vi phu còn không biết chào hỏi."

Hắn ta có vẻ cười mà không cười, ta cứng đờ người, cắn răng mở miệng.

"Phu quân khỏe không..."

Xong đời.

Tưởng rằng hắn không nhận ra ta, nghe giọng điệu của hắn có vẻ tức giận. Người ta nói Cửu thiên tuế tâm tình khó đoán, giet người không chớp mắt...

Ngay khi ta đang nghĩ về điều đó, hắn ta đã ném ta vào phòng tắm sau lưng gã.

Cuối cùng, hắn không quên gọi mấy người hầu nữ vào, nhờ họ tắm rửa cho ta rồi đưa ta lên phòng hắn ta.

Hàm ý trong lời nói của mấy người hầu đó là Cửu thiên tuế đã biết việc ta bỏ trốn. Để xua tan ý nghĩ này, tối nay hắn sẽ cùng ta viên phòng.

Viên phòng?

Ta có thể từ chối một người đàn ông đẹp trai như vậy để cùng ta viên phòng không?

Dĩ nhiên là không.

Nhưng hắn không phải nam nhân, hắn là thái giám.

Một hoạn quan viên phòng như thế nào?

Ta không khỏi nghĩ tới những bí mật cung đình mà ta đã tìm kiếm trên Internet ở kiếp trước...

Thái giám không phải đàn ông nên rất giỏi tra tấn phụ nữ trên giường, hơn nữa còn có đủ loại dụng cụ tra tấn kỳ lạ...

Không được, ta phải trốn thoát.

Vừa chạy tới cửa, cửa đã bị đẩy ra, Cửu thiên tuế mang theo một bình rượu bước vào.

Hắn ta nhìn đôi chân trần của ta, cau mày nói: “Nha đầu, đi chân trần dễ bị nhiễm lạnh, quay lại giường đi.”

Nửa câu đầu có bao nhiêu sủng, nửa câu sau có bấy nhiêu hãi.

Ta sợ đến mức lập tức lăn trở lại giường và lấy chăn che chân lại.

Cửu thiên tuế rót đầy ly rượu rồi đưa cho.

Ta rụt tay lại không dám nhận lấy.

Hắn tự giễu cười nhạo: “Nàng không chịu nổi việc ta là thái giám, không muốn đụng chung đồ với ta?” Nói xong, hắn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Ta nhìn hắn ta.

Ta muốn nói không phải, ta không bận tâm việc hắn ta là thái giám, hơn nữa hắn ta còn là một thái giám đẹp trai như vậy.

Ta chủ yếu sợ hắn ta sẽ ngũ mã phanh thây ta cơ mà.

Ta chưa kịp trả lời thì hắn ta đã đưa tay nắm chặt hai cổ tay ta, rút ra vài dải lụa dưới người ta rồi nhanh chóng trói chân tay ta vào bốn góc giường.

Giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi: “Vậy hãy xem tối nay một thái giám sẽ thỏa măn nàng như thế nào.”