Chương 11 - Ta Chính Là Công Chúa!
Sau đó ta đã xem di chiếu thật, ngoài Minh Thụy ra còn có ta trong số những người chôn cùng.
Trước khi chết, hoàng đế đã nói, con người như ta, sống sớm muộn gì cũng là tai họa, đợi đến khi chiến sự ổn định không cần đến Vân gia nữa thì nhất định phải gie//t ta.
Nhưng Văn Viện đã trực tiếp đổi di chiếu trước mặt các trọng thần có mặt.
Với quyền lực hiện tại của nàng, không ai dám dị nghị gì.
Đây chính là món quà đáp lễ mà nàng tặng ta.
Trước khi hoàng đế hạ táng, ta đến đại lao gặp Minh Thụy một lần.
Nàng ta tóc tai bù xù, tiều tụy, lẩm bẩm:
“Ta là công chúa, ta là công chúa tôn quý, tại sao lại thành ra thế này…”
Trong mắt nàng ta, nàng ta chính là con gái ruột của hoàng đế nhưng lại bị ta mạo danh thay thế, tất cả mọi người đều tin ta, dù nàng ta có nỗ lực thế nào cũng không chứng minh được mình.
Cảm giác bất lực tuyệt vọng này sắp hành hạ nàng ta phát điên rồi.
Nàng ta không hiểu tại sao.
Tại sao không ai tin lời nàng ta, tại sao hoàng đế không nhận nàng ta, còn có… tại sao Vân Giang Dung ngày trước đối xử tốt với nàng ta như vậy lại đối xử với nàng ta như thế này.
Vừa nhìn thấy ta, Minh Thụy gào lên xông tới, như muốn xé toạc một miếng thịt trên người ta.
“Tại sao! Tại sao ngươi lại hại ta như vậy?”
Ta mặt không biểu cảm nhìn nàng ta nói:
“Minh Thụy, nếu như lúc trước ngươi cứu hoàng đế ở ven đường rồi trở thành công chúa, ngươi sẽ đối xử với Vân gia ta thế nào?”
Minh Thụy có chút chậm chạp nói:
“Ngươi… các ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên sẽ báo đáp các ngươi.”
Ta nghe mà muốn cười:
“Không, ngươi sẽ không, ngươi sẽ thiết kế cướp đoạt gia sản của nhà ta, biến cha mẹ ta thành những người lao động cực khổ nhất, bẻ gãy xương sống của ca ca, đưa huynh ấy vào kính sự phòng, còn ta đã từng được ngươi hầu hạ, sẽ bị ngươi mang theo bên mình, ngày qua ngày hành hạ.”
Minh Thụy ngẩn ra, nàng ta không tin nhìn ta.
Có vẻ như những suy nghĩ đê tiện nhất trong thâm tâm bị công khai nói ra, nàng ta bắt đầu tức giận xấu hổ:
“Ngươi nói bậy! Đây đều là do ngươi tưởng tượng ra! Ta không có!”
Ta lặng lẽ đến gần bên tai nàng ta, nhỏ giọng nói:
“Đây đều là những gì ta đã trải qua, Minh Thụy, đây là nợ của ngươi với Vân gia ta, ngươi không vô tội.”
Nói xong ta quay người bỏ đi.
Phía sau Minh Thụy gào khóc thảm thiết, cầu xin ta cứu nàng ta, ta không ngoảnh đầu nhìn lại.
13
Có một bí mật mà có lẽ không ai biết.
Rất lâu sau đó, ta đột nhiên biết được một chuyện, Minh Thụy sinh ra vào tháng thứ mười sau khi Lâm Hải Đường trốn khỏi vương phủ, nghĩa là khi còn ở vương phủ đã có nàng ta.
Còn bức họa mà Lâm Hải Đường vô cùng trân trọng kia, vẽ một buổi gia yến vào một năm nào đó. Tiên hoàng từng cho các con trai múa kiếm trợ hưng, Hoàn vương giỏi kiếm nhưng hoàng đế lại không biết, để không chọc giận tiên hoàng, ông ta chỉ có thể cầm kiếm vung vẩy vài cái.
Nghe những thái giám còn sống kể lại, lúc đó hoàng đế đang đứng dưới gốc cây mai.
Bức họa đó vẽ Hoàn vương hay hoàng đế, chỉ có Lâm Hải Đường biết, nàng ta yêu ai, cũng chỉ có nàng ta biết.
Sau khi kể xong chuyện này, thái giám già qua đời, trên đời này không còn ai quan tâm đến chuyện tình yêu hận thù của mấy người đã chết nữa.
Cũng không liên quan gì đến ta nữa.
Sau khi tân đế đăng cơ, Văn Viện phụ chính, nàng ta có ý định đá văng hoàng đế để tự mình đăng cơ nhưng chuyện này phải từ từ tính toán.
Nàng ban cho ta một vùng đất phong rộng lớn, nghe nói nơi đó hướng ra biển, mùa xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ. Ta vội vàng cùng cha mẹ và ca ca mang theo gia tài vạn quán dọn nhà. Nơi tồi tàn này, ta không muốn ở thêm một ngày nào nữa.