Chương 10 - Ta Chính Là Công Chúa!

11

Hoàng đế đột nhiên bắt đầu bí mật điều tra chuyện cũ, Minh Thụy ở Thái Nhạc Cục sắp phát điên rồi.

Kể từ khi hoàng đế tuyên bố trước mặt các triều thần rằng Minh Thụy là vũ cơ, nàng ta đã bị đưa đến Thái Nhạc Cục chuyên đào tạo vũ cơ trong cung.

Lại nghe nói ta được sắc phong làm Hoa Dung công chúa, Minh Thụy như kiến bò trên chảo nóng.

Nàng ta không hiểu, nàng ta đã chứng minh mình có thể nhảy điệu múa do mẫu thân tự sáng tạo, là con gái duy nhất của mẫu thân, tại sao hoàng đế vẫn không nhận nàng ta.

Chẳng lẽ là vì chứng cứ vẫn chưa đủ sao?

Minh Thụy lo lắng sợ hãi đột nhiên nghĩ đến một bằng chứng thép.

Nàng ta đã tiêu hết toàn bộ tiền bạc trên người, nhờ người từ phương Bắc lấy về một bức tranh.

Trong một buổi gia yến, hoàng đế đang ăn cơm mà không để tâm, ta thì đang trò chuyện với các nương nương công chúa trong hậu cung, Minh Thụy đột nhiên tay cầm một bức tranh xông vào.

Nàng ta hét lớn:

“Phụ hoàng! Phụ hoàng người xem! Đây là bức họa mà lúc lâm chung mẫu thân vẫn ôm trong tay, mẫu thân nói đây là phụ thân của con, người xem đây là người!”

Nàng ta mở trục tranh ra trước mặt mọi người.

Chỉ thấy trên bức tranh có một nam tử trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng, mày như họa, mặc áo gấm múa kiếm dưới gốc mai, đôi mắt cố ý được vẽ bằng màu xanh đen nhạt.

Hoàng đế nhìn cuộn tranh đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ vào Minh Thụy quát lớn:

“Nghiệt chướng!”

Rồi phun ra một ngụm máu.

Một buổi gia yến vui vẻ đột nhiên xảy ra biến cố, liên đới đến cả kinh thành cũng thay đổi.

Minh Thụy không ngờ rằng, nam tử trên bức tranh quả thực giống hoàng đế lúc trẻ nhưng hoàng đế lại không biết múa kiếm.

Người trên bức tranh chính là Hoàn vương tạo phản.

Mà bức tranh này cũng chứng thực rằng Lâm Hải Đường và Hoàn vương có tư tình và thân thế của Minh Thụy không trong sạch.

Cho đến khi bị áp giải vào đại lao, Minh Thụy vẫn khóc lóc kêu gào rằng mình là công chúa, là con gái của hoàng đế.

Hoàng đế tức giận công tâm dẫn đến bệnh cũ, cơn bệnh này đến rất nhanh và dữ dội, rất nhanh đã phải nằm liệt giường.

Thái y dùng đủ loại thuốc quý để kéo dài hơi thở nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được.

Khi hoàng đế nằm liệt giường, tam công chúa Văn Viện nắm trong tay trọng quyền từ biên cương trở về hầu hạ.

Mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ nhanh chóng chết ở biên cương nhưng không ngờ nửa năm trôi qua, nàng ta không những không chết, mà còn chiếm được trái tim của Biên Dung Vương, nắm giữ quân đội biên cương, trở thành công chúa có quyền lực nhất trên triều đình.

Trong lúc nhất thời mọi người đều muốn nịnh bợ nàng nhưng nàng không gặp một ai, ngược lại còn đến tìm ta đầu tiên.

Lâu ngày không gặp, nàng như biến thành một người khác, lột xác, rạng rỡ hẳn lên.

“Thuốc ngươi đưa ta có hiệu nghiệm kỳ diệu, bệnh đau đầu của Biên Dung Vương đã đỡ nhiều rồi, nhờ vậy mà ta đã chiếm được lòng tin của ông ta, hơn nữa bây giờ ông ta cực kỳ phụ thuộc vào loại thuốc này, ngươi có thể giúp ta làm thêm một ít nữa không?”

Ta lắc đầu.

Sắc mặt nàng ta khựng lại: “Không được sao?”

Ta nói: “Ta có thể trực tiếp đưa đơn thuốc cho người, người muốn bao nhiêu cũng có thể tự làm.”

Văn Viện ngẩn ra một lúc, rồi bật cười ha hả:

“Để ta nghĩ xem, một món quà lớn như vậy, ta nên đáp lễ ngươi thế nào đây.”

12

Một tháng sau, hoàng đế băng hà.

Trước khi chết, ông ta đã viết di chiếu, muốn để Minh Thụy chôn cùng.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của ta, vốn dĩ ông ta không có tình cảm cha con với Minh Thụy, mọi tình cảm đều bắt nguồn từ người phụ nữ Lâm Hải Đường kia nhưng khi biết được người nàng ta yêu không phải mình, đứa con nàng ta sinh ra cũng không phải của mình, một bậc đế vương như ông ta chỉ cảm thấy nhục nhã.

Ông ta hận không thể lột da rút gân Minh Thụy, sao có thể chịu đựng được việc để Minh Thụy tiếp tục sống.