Chương 7 - Sự Trở Về Bí Ẩn Của Anh Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Đại Nha, không ai vu oan cho chị cả. Chị quét dọn hằng ngày, có thấy ai khả nghi không?”

Lý Đại Nha lắc đầu:

“Không thấy. Nhưng tôi nói thật, bạn Phương Tẫn Thảo cũng sai, sao lại để sợi dây chuyền vàng đắt thế trong ký túc chứ?”

Tôi mỉm cười:

“Tôi cũng không ngờ chỉ để hai ngày là mất. Mà tôi nhớ, đâu ai nói đó là dây chuyền vàng nhỉ?”

Lý Đại Nha lập tức lúng túng:

“Cái… tôi đoán bừa thôi.”

Rõ ràng, cô ta đang chột dạ.

Tôi quay sang giáo vụ:

“Nếu điều tra không ra thì báo công an đi.”

Mọi người xung quanh cũng đồng thanh:

“Đúng, gần đây ai cũng bị mất đồ lặt vặt, tuy không đắt nhưng nhất định phải tìm ra.”

Lý Đại Nha bị bao vây, luống cuống không biết làm sao.

Đúng lúc đó, Nghiêm Đông xuất hiện.

Cô ta lập tức lao vào, khóc lóc:

“Anh à, anh phải làm chủ cho em. Em chỉ là người quét rác, vậy mà họ vu cho em ăn trộm. Họ không để em sống nữa rồi. Anh biết em mà, em không làm chuyện này đâu.”

Nghiêm Đông đúng là tình sâu nghĩa nặng với Lý Đại Nha, tuy trước đó cũng hơi bất mãn với cô ta, nhưng thấy cảnh này vẫn xót lòng:

“Đừng sợ, anh nhất định đòi lại công bằng cho em.”

Rồi quay sang mọi người:

“Ai mất đồ?”

Tôi bước lên đối diện anh:

“Tôi, mất một sợi dây chuyền vàng.”

Anh cau mày, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:

“Hóa ra em vẫn không dung nổi Đại Nha.”

Nhìn gương mặt anh tái mét, tôi bỗng phân vân không rõ đây là thực hay mơ.

Rõ ràng trước kia chúng tôi thân thiết đến vậy.

Rõ ràng anh từng nói, dù cưới vợ cũng không đuổi người em gái này.

Vậy mà giờ, vì Lý Đại Nha, anh hết lần này đến lần khác trách móc tôi.

Anh giận dữ chỉ tay:

“Mau xin lỗi Đại Nha.”

Nhưng anh đâu thèm tìm hiểu ngọn ngành.

Tôi đứng thẳng lưng, đáp mạnh:

“Tôi mất đồ, mà cô ta là người thường xuyên qua lại. Hỏi một câu thì sao? Tôi chưa từng nói cô ta ăn trộm.”

Nghiêm Đông vừa an ủi Lý Đại Nha, vừa mắng tôi:

“Quả nhiên em vẫn độc ác như xưa.”

Rồi quay sang giáo vụ:

“Tôi luôn nghĩ Đại học Kinh Đô là chốn tôn nghiêm của sĩ tử, từ bao giờ lại cho phép đi cửa sau, để rồi ức hiếp dân quê chúng tôi thế này?”

Thì ra, anh luôn tin tôi vào đây là do “đi cửa sau”, chưa bao giờ nghĩ tôi đủ khả năng thi đỗ.

Cô giáo vụ nghiêm giọng:

“Bạn Nghiêm Đông đừng ăn nói không căn cứ. Bạn Phương Tẫn Thảo là thi đỗ chính thức. Trường chúng tôi chưa bao giờ có chuyện đi cửa sau.”

Nghiêm Đông sững sờ:

“Cô ấy? Sao có thể?”

Tôi khẽ cười lạnh.

Đúng lúc Phương Chung Tử tới đón tôi, nghe rõ mọi chuyện liền nói:

“Chắc cùng một người làm. Gọi công an tới rà soát các tiệm cầm đồ quanh đây, đồng thời kiểm tra phòng ở. Cô ta chắc không dám giữ, sẽ đem bán thôi.

Để phòng trường hợp nhầm, nếu oan thì tôi thay chị tôi bồi thường năm mươi đồng. Nhưng nếu đúng là cô ta, xin lỗi nhé… cô vào tù ngồi. Dây chuyền vàng không phải chuyện nhỏ.”

Nghe đến chuyện vào tù, Lý Đại Nha vội níu tay áo Nghiêm Đông cầu cứu.

Anh vỗ tay cô ta:

“Đừng sợ, mình ngay thẳng thì chẳng sợ bóng nghiêng.”

Anh nói đầy khí phách, nhưng Lý Đại Nha không dám liều.

Cô đảo mắt một vòng, rồi bất ngờ túm lấy Đại Ni ở góc phòng, tát lia lịa:

“Con bé chết tiệt, ai cho mày lấy dây chuyền của người ta? Mày hại mẹ khốn khổ rồi.”

Đại Ni khóc oà, khai rằng vì mẹ mang theo đi làm, sợ không ai trông, nên dẫn con theo. Thấy món đồ đẹp, cô bé tham mà lấy.

Nhưng tủ của tôi có khóa, một đứa trẻ sao mở được?

Vài chủ tiệm cầm đồ cũng nhận ra cô bé từng mang tới một chiếc vòng, tưởng là ngọc, nhưng thật ra chỉ là kính màu. Họ nhớ rõ vì cô bé còn đứng mắng họ ngoài cửa.

Một nữ sinh lớp bên cũng nhận ra đó là vòng của mình.

Dù Lý Đại Nha chối, nhưng nhà trường vẫn đuổi việc:

“Nhân viên có vấn đề về phẩm chất, chúng tôi không thể giữ.”

Nghiêm Đông cầm sợi dây chuyền vàng trả lại cho tôi, giọng cầu khẩn:

“Đại Nha cũng chỉ nhất thời nghĩ quẩn, em tha cho cô ấy lần này đi.”

Tôi cười nhạt:

“Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)