Chương 8 - Sự Thật Nằm Ở Đâu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

“Mục Viễn Hàng, chúng tôi là tổ thanh tra, ông bị nghi ngờ tham ô trong thời gian làm giảng viên, sẽ bị điều tra.”

Chưa kịp để thầy phản ứng, một nhóm khác lại xông vào.

“Mục Viễn Hàng, Mạnh Tiêu Tiêu, chúng tôi nhận được tin báo, hai người bị tình nghi tội cướp tài sản, chính thức bị bắt.”

Sau đó, điều tra cho thấy, Mục Viễn Hàng bao năm qua dùng kinh phí nghiên cứu để chơi gái, cờ bạc.

Bao nuôi sinh viên không chỉ có mỗi Mạnh Tiêu Tiêu.

Khi biết tổ thanh tra sẽ đến, ông ta hoảng sợ muốn lấp lỗ hổng tài chính.

Vay mượn khắp nơi vẫn thiếu năm trăm ngàn.

Vì vậy mới nghĩ ra kế bẩn: vu khống, tống tiền.

Nếu là sinh viên khác, có lẽ đã sợ hãi mà nhượng bộ để bảo toàn việc học.

Nhưng ông ta không may — đụng trúng tôi.

Tới giờ, ông ta vẫn còn hối hận vì đã chọn tôi.

Có lẽ nếu chọn người khác, ông ta đã thành công rồi.

Nhưng cũng chẳng còn nhiều thời gian để mà hối hận nữa đâu.

Khi ba tôi biết chuyện này, ông lập tức sắp xếp người “chăm sóc đặc biệt” Mục Viễn Hàng trong trại giam.

Người đó vốn đã ngứa mắt với hắn, nửa đêm lôi ra đánh một trận ra trò.

Trong lúc ẩu đả, hắn bị thương nặng, thận cũng hỏng một bên.

Dù được cứu sống nhưng bị tiểu tiện không tự chủ, còn thường xuyên bị bạn tù bắt nạt, sống không bằng chết.

Khi tôi nghe tin này, trong lòng chỉ cảm thán một câu — ba tôi ra tay vẫn luôn dứt khoát như vậy.

Cũng nhờ đó mà tôi càng kiên định không công bố mối quan hệ cha con giữa tôi và ông, lỡ đâu lại rước thêm thù oán.

Vài ngày sau, Mục Viễn Hàng gửi từ trại giam đến cho tôi một thẻ ngân hàng và một bức thư.

Trong thẻ là số tiền 56.298,32 tệ mà hắn từng nợ tôi, không thiếu một xu.

Thẻ tôi nhận, đó là món nợ hắn phải trả.

Còn bức thư — tôi chẳng thèm liếc, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

Mạnh Tiêu Tiêu thì bị kết án nhẹ, không lâu sau đã được ra tù.

Nhưng cô ta bị trường đuổi học, bằng cử nhân cũng bị hủy bỏ, chỉ còn mỗi bằng tốt nghiệp cấp ba.

Không còn ánh hào quang học thức, đám “dự bị tình nhân” từng bám lấy cô ta đều đồng loạt chặn liên lạc.

Cuộc sống của cô ta trở nên vô cùng áp lực — không chỉ phải nuôi thân, mà còn phải trả tôi hơn bốn ngàn ba trăm vạn.

Cô ta sẽ sống cả đời trong món nợ ấy.

Tôi tưởng cô ta sẽ ngoan ngoãn đi làm để trả nợ.

Nhưng vào sinh nhật của tôi, khi tôi đang ăn tối với ba mẹ trong nhà hàng, lại thấy Mạnh Tiêu Tiêu ngồi trong lòng một ông già bảy tám chục tuổi.

Cô ta cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt biến đổi.

Sau đó thấy được ba tôi, khóe môi cô ta nhếch lên rồi bước tới.

“Ninh Vi, quả nhiên lần trước tôi không nhìn nhầm, cô thật sự ôm được đùi ông già rồi ha.”

Tôi nheo mắt, lạnh lùng cảnh cáo:

“Mạnh Tiêu Tiêu, ăn nói cẩn thận, có những người không phải ai cũng có thể đắc tội.”

Mạnh Tiêu Tiêu nhìn tôi đầy ghen tị, giọng the thé:

“Cô giả vờ cái gì? Không phải cũng đi ngủ với ông già kiếm tiền à? Khác gì tôi chứ?!”

Tôi không thèm đáp, chỉ từ tốn cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.

Ở trước mặt ba tôi mà dám nói như vậy, cô ta đã tự kết thúc đời mình.

Quả nhiên, ba tôi nhẹ nhàng lau mép, lạnh giọng ra lệnh:

“Đuổi ra ngoài.”

Ông già đi cùng Mạnh Tiêu Tiêu nhận ra thân phận của ba tôi, sợ đến mức quỳ rạp xuống, run rẩy xin lỗi, còn tình nguyện dâng một mảnh đất để chuộc tội.

Ba tôi hài lòng, không truy cứu thêm, quay đầu đem mảnh đất đó tặng cho tôi.

Mạnh Tiêu Tiêu lúc này mới nhận ra mình đã chọc nhầm nhân vật cỡ nào.

Nhưng muộn rồi.

Sau đó nghe nói cô ta bị đưa sang châu Phi đào vàng.

Mỏ lộ thiên nóng hơn 40 độ, cô ta phải quỳ gối trên nền xi măng, sàng lọc từng hạt vàng nhỏ hơn cả hạt gạo.

Những hạt vàng đó cuối cùng được đưa về nước, nung chảy, trở thành vật trang trí trong tủ trưng bày của tôi.

Ngày Mục Viễn Hàng bị bắt, cảnh sát và trường học đồng loạt công bố kết quả điều tra, trả lại trong sạch cho tôi.

Những sinh viên từng cùng Mạnh Tiêu Tiêu sỉ nhục tôi, vây đánh tôi trong lớp, đều bị xử lý kỷ luật.

Họ vì thế mà oán giận, sau lưng nói xấu tôi.

Nhưng khi thân phận con gái của nữ hoàng đầu tư Lam Chi được công khai, họ lập tức vây quanh tôi, tâng bốc đủ kiểu.

Khi ấy, tôi càng thấm thía — lòng người đúng là thực dụng.

Tôi cũng nghĩ thông suốt — có bạn hay không, không còn quan trọng.

Trên thế giới này, không ai có thể đi cùng bạn đến cuối đời.

Người có thể ở bên bạn mãi mãi, chỉ có chính bạn mà thôi.

Ngày hôm đó, tôi cuối cùng cũng được phân công giáo viên hướng dẫn mới.

Nghe nói là một nữ giảng viên xinh đẹp, thông minh, cực kỳ nghiêm khắc trong học thuật.

Nhưng sống rất liêm khiết, chưa từng nhận tiền sinh viên, còn thường xuyên mời cả nhóm đi ăn, đi dã ngoại.

Tôi mang theo đầy mong đợi, bước vào văn phòng giảng viên.

[Toàn văn hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)