Chương 5 - Sự Thật Đằng Sau Những Đơn Hàng
Ai ngờ bà ta lại bất ngờ ngồi phịch xuống đất, “òa” lên khóc nức nở, chẳng buồn giữ thể diện nữa, gào lên như sắp chết đến nơi:
“Chồng tôi mất rồi mà cô còn nói vậy! Cô đúng là cố tình không muốn tôi sống yên mà!”
“Một mình tôi nuôi con cực khổ đến mức nào cô biết không? Cùng một làng mà cô nỡ lòng để người làng khác kiếm lời, cô còn lương tâm không!”
Bà ta càng nói càng to, mà cái trạm giao hàng nhà bà ta lại nằm ngay chỗ dễ gây chú ý. Bà ta vừa gào khóc, lập tức có cả đám người kéo đến vây xem như xem biểu diễn giữa chợ.
Thấy có người, bà ta càng có khí thế, liền quay sang kể lể với đám đông:
“Các bác các cô làm chủ cho tôi đi! Tôi hôm đó chỉ đùa một câu, thế mà cô ấy giận thật, rồi thà gửi hàng sang làng bên cũng không chịu gửi về nhà tôi!”
“Các bác cũng biết đấy, một mình tôi nuôi con không dễ dàng gì, giờ còn mất hết nguồn thu nhập. Năm sau con tôi lấy gì mà đóng học phí đây? Các bác bảo tôi sống sao?”
Bà ta đúng là biết cách chọn lời mà nói. Tránh nặng tìm nhẹ, đánh lạc hướng dư luận.
Đùa? Nếu hôm đó tôi không nhanh miệng vạch trần, chỉ sợ bà ta thật sự sẽ ép tôi trả 3.000 tệ tiền phí.
Tôi đưa tay xoa thái dương đang đau nhức, giọng cũng lạnh hẳn đi, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Chị diễn đủ rồi đấy. Ngày hôm đó ai ở đây cũng nghe rõ chị ‘đùa’ cái gì.”
“Tôi gửi hàng về đâu là quyền của tôi. Chị đừng giở trò đạo đức giả để ép người khác.”
“Với lại, hàng của tôi gửi về nhà chị mà mất tích không rõ, sau này ai còn dám gửi về trạm của chị nữa?”
Nghe tôi nói xong, tiếng khóc của bà ta lập tức tắt ngúm. Bà ta bật dậy khỏi mặt đất, chỉ tay vào tôi chửi om sòm:
“Cô nói nhăng cuội cái gì thế hả! Biết đâu hàng là do cô giấu đi rồi định đổ oan cho tôi?”
“Hàng của người khác ở nhà tôi chưa từng bị mất bao giờ! Cô đừng có dẫn dắt dư luận! Nếu tôi mất khách vì cô, tôi thề sẽ không để yên cho cô đâu!”
7
Dù bà ta kịp thời lên tiếng ngăn lại, nhưng lời tôi đã nói thì chẳng thể rút lại.
Mọi người xung quanh rõ ràng đều nghe thấy — dù gì thì đây cũng là chuyện liên quan trực tiếp đến quyền lợi của họ.
Ai nấy lập tức túm tụm lại hỏi tôi xác nhận:
“Cô nói thật à? Hàng của cô bị mất thật sao? Tôi còn mấy đơn chưa nhận, nếu mất thì biết làm sao?”
“Đúng đó! Vậy thì tôi cũng gửi hàng sang làng bên cho chắc, đi bộ thêm mấy bước thôi mà.”
“Cái trạm này càng ngày càng quá đáng, hôm trước còn tính phí cao, hôm nay lại để mất hàng. Làm ăn kiểu này thì nên dẹp luôn đi!”
Mọi người thay phiên lên tiếng, lời chỉ trích mỗi lúc một gay gắt.
Bà ta liếc tôi một cái sắc lẹm, rồi vội vã quay lại giải thích:
“Không thể nào đâu, chắc là bên trạm ở thành phố có trục trặc thôi! Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy tìm lại.”
“Với lại tôi làm trạm ở đây bao nhiêu năm rồi, trước giờ đâu có mất đơn nào. Mọi người đừng vì vài câu nói linh tinh mà hiểu lầm.”
Bà ta nói thì nói vậy, nhưng nét mặt của người xung quanh rõ ràng đã mất niềm tin.
Không còn cách nào khác, bà ta quay sang nhìn tôi, giọng hạ thấp nhưng vẫn đầy căng thẳng:
“Cô mau nói rõ với mọi người đi! Hàng không phải mất ở trạm của tôi!”
“Cô định khiến tôi mất hết khách mới hài lòng sao? Mau đính chính lại đi!”
Tôi nhìn bà ta chằm chằm, không nhúc nhích.
Cầu xin mà lại ra lệnh? Thái độ đó làm sao khiến tôi muốn giúp?
Lúc này tôi càng thêm kiên quyết, liền lớn giọng đáp:
“Rõ ràng hàng của tôi bị mất tại trạm của chị, tôi còn phải giải thích gì? Địa chỉ nhận tôi ghi là trạm nhà chị, ai cũng biết.”
Bà ta tức giận đến mức vung tay tát tôi. Tôi nghiêng đầu né được, nhưng móng tay nhọn của bà ta vẫn quệt một đường dài trên mặt tôi.
Tôi đau đến hít sâu một hơi. Bà ta thì giận dữ nhìn tôi, nghiến răng nói lớn:
“Cô còn dám nói nữa xem! Hôm nay tôi nhất định không để yên!”
Chưa hả giận, bà ta còn định lao đến túm tóc tôi. Mấy người dân xung quanh vội vàng xông vào can ngăn.
“Thôi đi Xuân Hoa! Người ta mất hàng thật, chị tìm lại giúp người ta là được rồi, đánh người làm gì!”
Trong lúc bà ta bị giữ lại, tôi tranh thủ vung tay, tát mạnh một cái vào mặt bà ta.
Dấu bàn tay đỏ ửng in rõ trên gò má bà ta.
Mọi người đứng sững trong giây lát. Bà ta thì giận đến mức hét lên:
“Cô dám đánh tôi!”
Tôi cười nhạt: “Chị ra tay trước, chẳng lẽ tôi không được phản ứng lại? Trên đời này không có lý nào như vậy.”
Nói xong, tôi nhảy lên xe điện, chạy đi ngay lập tức.
Với tính cách như bà ta, nếu không đi sớm, chưa biết ai thiệt hơn ai.
Tôi chạy một mạch hơn cây số mà vẫn còn nghe tiếng bà ta gào lên phía sau:
“Cô cứ chờ đấy! Tôi nhất định không để yên chuyện này!”
Về đến nhà, cuối cùng tôi mới thở phào một hơi. Quả thật, Lý Xuân Hoa là kiểu người không dễ đối phó.
Nhưng không ngờ, rắc rối vẫn chưa dừng lại.
Khoảng hai giờ sáng, khi tôi đang ngủ say, cửa bất ngờ bị đập mạnh.
Tôi choàng tỉnh, chỉ nghe thấy giọng quát chói tai quen thuộc vang lên ngoài cửa:
“Lâm Thanh! Mở cửa ra! Mặt tôi bị nổi mẩn rồi! Cô phải chịu trách nhiệm! Cái bộ nước hoa hồng với sữa dưỡng gì đấy của cô làm tôi dị ứng! Mau đền tiền đi!”
Tôi chưa vội dậy, còn hơi hoang mang.
Từ trước đến giờ tôi chỉ bán mỹ phẩm trang điểm, từ khi nào lại bán cả nước hoa hồng với sữa dưỡng?
Tôi đang định nằm xuống ngủ tiếp thì chợt nhớ tới… kiện hàng đã bị mất hôm trước.
Chẳng lẽ — là nó?