Chương 4 - Sự Thật Đằng Sau Những Đơn Hàng
Nghe vậy, tôi mới ngẩng đầu liếc lên giá hàng. Trên kệ chỉ lèo tèo vài đơn, thưa thớt đến đáng thương.
Tôi bật cười khẽ, đáp hờ hững:
“Tôi vẫn đặt hàng đều đấy chứ, chỉ là giờ tôi gửi về trạm làng bên thôi.”
“Không phải chính miệng chị bảo, nếu tôi thấy thiệt thì có thể không gửi về nhà chị sao?”
Vừa nghe xong, gương mặt bà ta lập tức đông cứng lại.
“Cô gửi hàng về làng bên rồi? Cô đùa đấy à?”
5
Tôi chẳng buồn để ý đến bà ta nữa, nhanh chân rời đi.
Bà ta lập tức chạy theo, vừa thở hổn hển vừa chất vấn tôi:
“Cô có ý gì đây? Sao lại không gửi hàng về nhà tôi nữa?”
“Lúc trước tôi đã nói rồi mà, chỉ là đùa thôi, sao cô lại để bụng thế?”
“Mau sửa lại địa chỉ đi, không thì tôi ngày nào cũng lỗ vốn, còn buôn bán gì được nữa!”
Nói rồi, bà ta còn vươn tay định giật lấy điện thoại của tôi, muốn tự sửa lại địa chỉ giúp tôi.
Tôi nghiêng người tránh né, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Chị tưởng tôi là đứa ba tuổi chẳng biết gì à? Mấy lời ‘đùa thôi’ đó, chị đi lừa người khác còn được.”
“Tôi không tin chuyện chị đòi tôi ba ngàn tiền vận chuyển lại là nói đùa.”
“Với lại, chính miệng chị từng nói: nhà chị không cần đơn hàng của tôi. Vậy thì đừng dây dưa nữa. Chúng ta đều là người lớn cả, nên giữ chút thể diện đi.”
Nói dứt lời, tôi lại định quay người bước đi. Bà ta vội vã chạy lên chặn đường, giọng điệu cũng dịu xuống:
“Là tôi sai, tôi xin lỗi được chưa?”
“Nhưng cô nghĩ mà xem, cô tự đi sang làng bên lấy hàng chẳng phải mệt hơn à? cô không có xe, mà mấy đơn kia có khi phải chạy mấy bận mới lấy hết được.”
“Thế nên vẫn nên gửi về nhà tôi cho tiện, tiết kiệm thời gian, đỡ vất vả.”
Nhìn vẻ mặt “thay đổi 180 độ” của bà ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
Tôi chợt nhận ra: gửi hàng về làng bên còn tiện hơn nhiều. Làng đó muốn vào thành phố cũng phải đi qua làng tôi.
Từ khi tôi gửi hàng về trạm đó, vì số lượng hàng tôi đặt khá nhiều, lại ở gần đường chính, nên mỗi lần nhận được hàng, bà chủ trạm đều chủ động mang tới tận cửa nhà giao cho tôi.
So với bà ta thì đúng là một trời một vực.
Còn Lý Xuân Hoa? Cách vài bữa lại nghĩ cách móc tiền từ tôi.
Trước đây, tôi từng đặt mua một chiếc tủ đầu giường gửi về. Kích thước cũng không lớn, theo giá bà ta đề ra thì phí vận chuyển cho đồ cồng kềnh chỉ khoảng 10 tệ.
Thế nhưng bà ta không chịu, cứ khăng khăng đòi tôi trả 100 tệ.
Tôi không đồng ý, bà ta liền nêu ra một tràng “thiệt hại”, giọng điệu thì hung hăng, ép người:
“Tủ của cô nặng như vậy, xe tôi bị ép cong cả khung rồi, bánh xe cũng sắp nổ, cô định không trả tiền hả?”
“Lên dốc mà phải chở đồ nặng như thế, tôi còn tốn thêm xăng. Xăng cũng là tiền đó nhé!”
“Tôi thấy cô là con gái, mới định thu ít một chút, thế mà đến 100 đồng cô cũng không trả nổi, cô là ăn mày à?”
Khi đó tôi mới chuyển đến làng này, tạm trú sinh sống, chưa từng gặp người nào chua ngoa như bà ta. Tôi bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, không nói nổi lời nào để phản bác.
Thấy vậy, bà ta càng được đà, kéo tôi ra giữa đường lớn hét toáng lên:
“Không trả nổi phí vận chuyển thì đừng có mua hàng! Ai lại chứa đám ăn mày như cô trong làng này hả?”
Khi đó tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Cuối cùng đành vội vã trả 100 tệ, ôm tủ đầu giường lặng lẽ bỏ đi.
Sau đó, khi kiểm tra đơn hàng, tôi mới nhận ra: cái tủ đó tôi mua chỉ 90 tệ, vậy mà phí ship tôi lại trả tới 100.
Ngay lúc ấy, tôi đã không còn muốn gửi hàng về trạm của bà ta nữa. Nhưng thời điểm đó, làng bên vẫn chưa có trạm giao nhận Cainiao.
Đi vào thành phố thì lại quá bất tiện, cuối cùng tôi đành phải nhẫn nhịn.
Nghĩ tới đây, tôi không do dự nữa, cứng rắn từ chối:
“Không cần đâu. Từ giờ tôi sẽ không gửi bất kỳ đơn hàng nào về trạm nhà chị nữa.”
6
“Không được!”
Bà ta vẫn không chịu nhường đường, đứng chắn trước mặt tôi như thể chỉ cần tôi không chọn trạm nhà bà ta thì hôm nay tôi đừng hòng rời khỏi đây.
Tôi bật cười khinh miệt.
“Tôi mặc kệ chị có đồng ý hay không. Hàng của tôi muốn gửi ở đâu là quyền của tôi, chị quản nổi à?”
“Người ta còn giao tận nhà cho tôi kia kìa, tôi mà còn gửi về nhà chị thì đúng là ngu thật rồi.”
Thái độ kiên quyết, mềm không được, cứng cũng chẳng xong khiến bà ta tức đến nghiến răng, chỉ tay vào tôi lớn tiếng chất vấn:
“Nhưng nếu cô không gửi hàng về nhà tôi nữa thì sau này tôi sống thế nào đây!”
“Thu nhập đã giảm rồi, tiền học cho con tôi biết làm sao!”
“Cô cũng là phụ nữ! Sao phải làm khó nhau? Không thể hỗ trợ lẫn nhau sao?”
Nghe bà ta nói mấy câu đó mà tôi thấy buồn cười đến không chịu nổi. Hỗ trợ lẫn nhau? Không làm khó nhau?
Chẳng lẽ bà ta đã quên, trước đó đã làm khó tôi như thế nào rồi sao?
Sau bao nhiêu lần bị làm phiền, tôi đã chẳng còn kiên nhẫn, bực bội mở miệng:
“Chị sống thế nào thì đi tìm chồng chị mà hỏi. Đó là chuyện chồng chị nên lo, không phải tôi!”
“Chị có nói một trăm lần tôi cũng vẫn trả lời y như thế: tôi không gửi hàng về nhà chị nữa đâu!”
Nói dứt lời, tôi quay người định đi.