Chương 2 - Sự Kiện Chưa Kể Ở U Châu
Ta âm dương quái khí: “Vậy Ngài thật là nhân từ.”
Giản Bình Châu: “Cũng không hẳn. Ta sợ các ngươi nhét chung vào một chỗ, bọn họ khóc lóc, ngươi lại run rẩy, biến chiếc xe ngựa tốt lành của ta thành xe tưới nước, thế thì đúng là tạo nghiệp.”
2.
Ta ngồi trong xe ngựa của Giản Bình Châu, hô hấp khó khăn, ho khan không dứt.
Đa Tư lo lắng: “Công tử, Người sẽ không c.h.ế.t đấy chứ?”
Thiếu Ngôn an ủi: “Uống nhiều nước nóng vào .”
Ta nắm chặt khăn tay, giấu đi vết m.á.u vừa phun ra trên đó, cảm thấy trán mình lạnh toát mồ hôi, ta tháo mũ và khăn quàng cổ ra . Ta không đổi sắc mặt: “Yên tâm, công t.ử nhà ngươi giỏi âm mưu tính toán, nhất định là họa hại để lại ngàn năm*.” (Ý nói kẻ xấu sống dai, tự trào.)
Nhưng ý trời không chiều lòng ta , ban cho ta một vị Tướng quân ngu ngốc hoàn toàn không thể thuyết phục, không có chí lớn, sau đó lại ban cho ta một trận mưa xuân lớn đến kinh thiên động địa, sấm sét ầm ầm. Lạnh lẽo và ẩm ướt, chẳng khác nào Diêm Vương đòi mạng. Ta cuối cùng không chống đỡ nổi, cả người ngã vật ra trên ghế dài của xe ngựa.
Ta phát sốt rồi .
Hô hấp gần như khô khốc, ngay cả hai tròng mắt cũng nóng đến không thể mở ra . Lần này , e rằng chưa xuất binh đã c.h.ế.t mất thân thật rồi .
Ta dùng chút sức lực cuối cùng túm lấy Đa Tư: “Nếu ta c.h.ế.t, các ngươi nhất định phải quay về, bảo vệ đệ đệ ta . Nói với đệ ấy , đừng tin Lý Quỳ, đừng tin Vương thượng, phân tán hết gia sản—” Ta “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu, lần này , không giấu được nữa.
Thiếu Ngôn hoảng loạn, hắn như ruồi không đầu lao ra ngoài.
Đa Tư run rẩy đỡ ta , vô ích nói : “Không sao đâu , không sao đâu công tử, Người nhất định sẽ không c.h.ế.t.”
Ta cười khổ, cảm thấy mình đã mơ hồ nhìn thấy Diêm La áo đen đang chậm rãi bước đến thu mạng ta qua khe hở của tấm rèm xe đang bay phấp phới. Đời này , vì gia tộc, ta đã dốc hết tâm can, tính toán không ngừng. Cuối cùng, vẫn là đ.á.n.h giá quá cao chính mình , đ.á.n.h giá quá thấp thời cuộc.
Ta thẫn thờ cúi đầu. Vị Diêm La áo đen kia vén rèm bước vào , miệng c.ắ.n bánh hồ, nhai chóp chép nuốt xuống, phủi phủi vụn bánh trên tay, rồi sờ lên trán ta , “Hai ngươi ra ngoài, ta chữa bệnh cho hắn .”
Ta không dám tin mở mắt ra , Giản Bình Châu ánh mắt thờ ơ nhìn xuống ta . Ánh nến lờ mờ, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta khá lâu. Hắn mới hồi thần, “chậc” một tiếng, “Yên tâm, đã cướp áo choàng của ngươi rồi , không cần thiết phải hại mạng ngươi nữa, ta tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.”
Hắn nói quá đỗi quả quyết. Thiếu Ngôn và Đa Tư như tìm thấy trụ cột tinh thần, ngoan ngoãn xuống xe.
Giản Bình Châu ngồi bên cạnh ta , một tay cởi bỏ áo bào, dây buộc y phục lót bên trong cũng không cởi hết, cứ thế để n.g.ự.c trần đối diện với ta .
Dao găm, đoản đao, mũi độc, tiếng chuông leng keng rơi xuống đất. Chỉ còn lại lớp da thịt tưởng chừng mềm mại vô hại đó, đường nét cơ bụng đổ một bóng râm dưới ánh nến.
Ta ngây người . Tay Giản Bình Châu chống bên tai ta , thần sắc vẫn là vẻ vô cảm đó, bộ mặt vô liêm sỉ. Hắn cầm lấy tay ta , luồn vào bên trong y phục hắn , “Mạnh công tử, ta chỉ biết chút phương pháp thô sơ sưởi ấm bằng da thịt chạm da thịt thôi, nếu làm tổn hại đến phong thái Trưởng công t.ử thế gia vọng tộc của ngươi, chỉ đành xin ngươi đa phần gánh chịu vậy .”
3.
“Đăng... Đăng đồ tử*!” (*Kẻ háo sắc, vô lại , lưu manh.) Ta không hề ngờ rằng, có một ngày, câu nói này lại thốt ra từ miệng mình . Nhưng thực sự, Giản Bình Châu đã hành động quá giới hạn.
Bình thường ta tiếp xúc toàn là văn nhân thanh quý, quanh năm bọc mình trong những lớp áo bào chồng chất và lễ nghi rườm rà, chuyện vượt khuôn phép nhất cũng chỉ là lúc rượu đã ngấm, dựa vào nhau gõ phữu* hát ca, làm gì có ai lại dám cởi đồ đến mức này , dùng cách ngang ngược và vô lý bắt ta phải chạm vào hắn . (*Dùng tay hoặc gậy gõ vào cái vại gốm để tạo ra âm thanh làm nhịp điệu như gõ trống.) Đúng là điên rồ.
Giản Bình Châu “hừ” một tiếng: “Ngươi nghĩ ta tình nguyện để ngươi chạm vào à ?” Hắn chậm rãi nói từng chữ một, nói được vài chữ, lại cởi một cúc áo, từng lớp y phục được bóc ra , rồi hắn cúi người , ghé sát lại gần ta . Da thịt chạm vào da thịt.
Ta: “...”
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Hắn: “...”
Nếu đây là truyện kể của người thuyết thư, thì ít nhất một trong hai chúng ta phải đột nhiên đồng t.ử mất tiêu cự, tim đập nhanh hơn, từ đó bước lên một con đường phân đào đoạn tụ* không lối về. (*Chỉ tình yêu đồng tính nam.)
Nhưng trên thực tế, ta chỉ có một cảm giác gượng gạo và khó xử khôn tả.
Giản Bình Châu nhíu mày: “Ngươi không có tật xấu gì đặc biệt chứ?”
Ta ôm ý nghĩ xấu xa: “Thế gia lắm chuyện âm tư*, hoa hoạt* cũng nhiều, biết đâu có đấy.” (Âm tư: chuyện riêng tư thầm kín, bí mật. Hoa hoạt: trò vui, trò tiêu khiển, ở đây ám chỉ các trò giường chiếu.)
Giản Bình Châu mặt không cảm xúc: “Thật sao ? Có cũng không sao , cùng lắm thì cắt của ngươi đi , để trừ hậu họa.” Hắn cười còn ác ý hơn cả ta : “Mạnh công tử, cơ thể ngươi như thế này , cưới thê t.ử cũng khó khăn, đồ không cần dùng, ta giúp ngươi xử lý, không cần cảm ơn.”
Ta mặt không đổi sắc: “Tướng quân nói đùa.”
Tuy nhiên, dù ta không hợp với con người Giản Bình Châu này , nhưng hơi nóng tỏa ra từ toàn thân hắn vẫn ấp ủ làm ta ấm áp. Ta cảm thấy luồng lạnh lẽo thấu xương ăn sâu vào phổi đang dần tan biến. Tâm trí dần dần minh mẫn, ta gom góp sức lực, mở lời lần nữa: “Tướng quân, U Châu chỉ là một tấc đất vuông, làm sao có thể chứa đựng được hùng tài đại lược của Ngài? Hiện giờ thiên hạ chia ba—”