Chương 4 - Sống Lại Ta Theo Đuổi Trai Đẹp Mà Giàu
“Hôm nay tiểu thư gặp chuyện gì sao?” Mẫu thân nàng thấy nàng khóc lớn thì hoảng hốt mà xoa dịu, hỏi gì nàng cũng không nói mà càng khóc nhiều hơn nên đành quay qua Tuyết Nhi.
“Dạ hôm nay cũng như mọi ngày. Chỉ là..”
“Chỉ là gì! Nói!” mẫu thân nàng sốt ruột quát hỏi.
“Chỉ là lúc nãy có Phi Thanh thiếu gia đến, không biết hai người đã nói gì, tiểu thư rất tức giận.” Tuyết Nhi cắn răng trả lời.
“Con lại cãi nhau với Phi Thanh sao, từ bé đến lớn hai đứa đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi, con cũng tuyệt giao bao nhiêu lần rồi mà. Hay ta để ca ca con đi đánh hắn nhé!”
“Không.. không phải.. tại hắn” Nàng nghẹn ngào nói.
“Con mới biết được chuyện bản thân bị lừa.”
“Cái gì! Ai dám lừa con gái Tướng Quân đương triều!”
“Chính là cái tên Vương Hiền hôm trước đến nhà nói cảm tạ con cứu giúp ấy. Thực ra tất cả là màn kịch hắn dựng lên.”
Nàng tranh thủ kể lể, vừa khiến mẫu thân không truy cứu tên ngốc kia vừa để giải quyết tên trượng phu kiếp trước.
Món nợ kiếp trước nàng có thể không truy cứu, vì phần lớn lỗi cũng do nàng.
Nhưng kiếp này, hắn đã làm gì thì tự nhận hậu quả.
“Có thật không!”
“Thật, con nhờ Phi Thanh điều tra.”
“Được, chuyện này ta sẽ nói với cha và ca ca của con. Họ Vương kia, khá lắm.” Mẫu thân nàng vỗ về nàng, ánh mắt hơi tối.
“Nương, mấy ngày nữa là ngày rằm. Con theo người lên chùa nhé!”
Nàng muốn đi cảm tạ trời xanh cho nàng cơ hội này.
“Được. Để ta sắp xếp. Con về viện nghỉ ngơi đi, khóc như con mèo hoa rồi!” Mẫu thân yêu thương nàng càng khiến nàng muốn khóc hơn.
Nén nước mắt cúi chào người ra về viện của mình.
Vào đến phòng mình nàng cũng bình tĩnh lại.
Kiếp này nàng sẽ yêu thương bản thân thật tốt, không có những suy nghĩ ngu ngốc kia nữa.
Đen một chút thì sao, cường tráng một chút thì sao.
Nàng là con gái út Tướng Quân đương triều, ca ca cũng là võ tướng nổi danh.
Nàng còn có có một thanh mai trúc mã muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn gia thế có gia thế, muốn tài năng có tài năng.
Kiếp này, để nàng theo đuổi hắn.
Yến Nhi nghĩ xong thì quyết định đi tắm.
Đến lúc xem tủ trang phục của mình thì lại thở dài.
Sao kiếp trước nàng có thể nông cạn như vậy. Làn da đã không trắng còn cố bắt chước các tiểu thư khác mặc đồ sáng màu.
Vóc dáng nàng cao, lại thêm có bắp tay, nàng lại còn chọn những bộ đồ nhiều lớp khiến bản thân trông càng to lớn hơn.
Nhìn sang hộp trang sức lại càng ngao ngán hơn.
Cha nàng là võ tướng, ca nàng cũng là võ tướng, quà tặng của họ luôn rất thiết thực. Cứ bộ trang sức nào nhiều vàng, viên ngọc to thì mua cho nàng.
Kiếp trước, nương nàng đã nhiều lần nói mà ba cha con đều không nghe nên thôi. Tùy ý nàng.
Vậy là từ ngày mai nàng cần mua trang phục mới hợp với màu da và vóc dáng hơn. Nói chuyện với nương nhiều hơn.
Học bà cách để vừa thể hiện nét con nhà võ tướng lại không mất đi nét đẹp tự nhiên.
À còn kế hoạch theo đuổi hắn nữa. Nàng nên bắt đầu như thế nào nhỉ!