Chương 3 - Sống Lại Ta Theo Đuổi Trai Đẹp Mà Giàu

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Ai.. ai đang gọi nàng. Sao vẫn có người gọi nàng là tiểu thư.

Nàng bị ánh sáng chói làm phải nheo mắt, tay che lại từ từ thích nghi.

Nàng vậy mà thấy nha đầu Tuyết Nhi.

Nàng ấy là nha hoàn theo nàng từ lúc nàng năm tuổi, vô cùng thân thiết nhưng sau này Tuyết Nhi bị tên Vương Hiền làm nhục, tutu ngay trước mặt nàng.

“Tiểu thư, nàng không sao chứ!”

“Tuyết Nhi!”

“Ôi, tiểu thư, sao đang đi dạo nàng lại té xỉu vậy. Chẳng lẽ do tức giận quá mức.” 

“Hả!”

Nàng ngơ ngác nhìn Tuyết Nhi, từ từ ngồi dậy, bàn tay chạm vào đất đá đau xót nói cho nàng biết đây không phải giấc mơ.

“Tiểu thư, nàng nghĩ lại đi em thấy Phi Thanh thiếu gia bị nàng mắng như vậy rất tội nghiệp.”

“Em nói ta mắng Lý Phi Thanh?”

“Đúng vậy, lúc nãy hai người ở trong đình nói chuyện, em nghe không rõ. Nhưng tiểu thư rất tức giận, mắng te tát rồi đùng đùng bỏ đi. Đang đi đường thì bỗng nhiên té xỉu dọa em hết hồn.”

Nàng vội vàng xách váy chạy như điên quay lại con đường cũ, hy vọng hắn chưa rời khỏi.

Nàng sống lại, nàng vậy mà sống lại.

Sống lại đúng ngày Lý Phi Thanh nói rằng muốn nàng làm thê tử hắn, rồi bị nàng mắng te tát rồi nàng tuyên bố tuyệt giao.

Hai tháng tiếp theo dù hắn làm bất cứ cách gì cũng không gặp.

“Tiểu thư, từ từ thôi!”

Tuyết Nhi chạy theo phía sau hoảng hốt vô cùng.

Nàng chạy đến đình thì không thấy ai nữa. Có lẽ hắn đã rời đi một lúc, ghế cũng đã lạnh ngắt.

“Chắc ngài ấy lại tiếp tục đi tuần rồi, em thấy ngài ấy mặc đồ Cẩm y vệ mà. Mà có chuyện gì gấp mà ngài vội tìm tiểu thư vậy?”

Nghe Tuyết Nhi nói nàng mới giật mình nhớ ra.

Đúng là hôm ấy hắn rất vội vàng, còn đang mặc đồ Cẩm y vệ mà cứ nhất quyết nói nàng làm thê tử hắn đi. Có lẽ vì thế nên nàng mới nghĩ hắn đang đùa nàng như ngày bé.

Nàng đành thất vọng đi về phòng.

Chuyện đã qua rất lâu, giờ nàng cũng không nhớ rõ bản thân đã nói những lời tuyệt tình gì.

Mà tại sao hắn lại vội vàng như vậy?

Đúng rồi!

Kiếp trước lúc này không phải cách vài ngày nàng cứu mạng tên Vương Hiền kia sao.

Nghĩ lại thật buồn cười, hôm ấy nàng cùng Tuyết Nhi đi dạo thì bỗng thấy tên đó nằm ngất xỉu bên đường.

Vì vậy nàng đã cho gia nhân mang hắn đến y quán, trả tiền bốc thuốc cho hắn.

Mấy ngày sau hắn mang tạ lễ đến phủ, nói rằng bản thân bị người hại, may mắn có nàng cứu mạng.

Lúc ấy cố cứ ngỡ bản thân đã cứu mạng hắn, hắn sẽ đối tốt với mình.

Sau này nàng mới vô tình biết được, tất cả chỉ là âm mưu để tiếp cận nàng. Trở thành con rể của Tướng quân đương triều.

Có lẽ việc này khiến Lý Phi Thanh muốn cầu thân nàng.

Kiếp trước sai lầm, trả giá quá đắt, kiếp này nàng sống lại sẽ bù đắp cho hắn.

 

“Tiểu thư, nàng đi đâu vậy!” Tuyết Nhi giật mình nhìn tiểu thư nhà mình lúc nãy còn ủ rũ đi về phòng.

Vừa tới cửa lại quay đầu xách váy chạy đi.

Hôm nay tiểu thư bị cái gì ki*ch thích à!

Nàng xách váy chạy thẳng đến viện chính.

“Nương!” Nàng hét lên rồi ào vào phòng ôm chặt người.

“Nha đầu này, có chuyện gì vậy!” Mẫu thân nàng đặt sách qua một bên hiền lành vuốt đầu nàng.

“Nương..” Nàng nghẹn ngào khóc òa lên.

 

Kiếp trước nàng ngu ngốc, không nghe lời cha nương, nhất quyết đòi gả cho Vương Hiền.

Năm đầu sau khi thành thân nàng còn hay về Tướng quân phủ thăm người.

Mỗi lần ai hỏi đều nói bản thân rất hạnh phúc.

Đến năm thứ hai, phát hiện hắn nuôi ngoại thất, rồi hắn ngang tàng tuyên bố nàng không thể sinh dưỡng nên nạp hai kẻ đó làm quý thiếp.

Nàng về Tướng quân phủ, cha nương nói nàng hòa ly, cha đòi đi lấy đầu hắn. Nàng lại ngăn cản.

Nàng vốn tự ti về bản thân, sợ nếu mang thêm tiếng hòa ly nên nhất quyết phản đối.

Còn nói lời khó nghe bảo vệ tên khốn kia, làm cha nương đau lòng.

Sau đó nàng ít về Tướng quân phủ.

Sau đó nữa cha nàng xuất chinh, nàng phát hiện bản thân trúng độc thì lại càng trốn trong Vương gia, không gặp ai.

Nàng sợ mọi người cười chê bản thân ngu ngốc, chê cười cứng đầu hồ đồ, đáng đời nàng.

Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, nàng cũng không gặp lại cha nương.

Giờ được ôm người chân chân thực thực, nàng khóc òa như đứa trẻ.