Chương 7 - Sau khi tôi trả thành linh hồn - Sau khi tôi trở thành linh hồn
nghe tôi nói vậy , cậu bé ấy lại hỏi
- sao cậu bảo sợ hãi là hèn nhát
- nhưng ...nhưng đó là bản năng của con người mà
thấy bản thân dần yếu thế , tôi liền hỏi vặn ngược lại
- vậy cậu không sợ đau sao ?
tôi của hiện tại cũng chẳng nhớ được khuôn mặt của cậu bé khi đó nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lúc đó cậu ấy đã nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu mà trả lời :
- tôi không sợ
- vì sao vậy ?
tôi ngây ngô hỏi cậu bé đó , chỉ thấy cậu ta nhàn nhạt mà nói :
- ít nhất nó còn có thể lành
- còn đỡ hơi mấy sự áp đặt của đám người kia
- đám người nào ?
cậu ta nhìn tôi , mỉm cười nhẹ mà nói
- đám người nào cậu cũng không biết đâu.
nghe nói giống lời trâm chọc thật đấy!!!
giờ nghĩ lại tại sao lúc đó tôi lại vô tri và lạc quan đến vậy cơ ắ . rõ ràng câu này là câu trâm biếm mà , tại sao tôi lại không nhận ra nhỉ ?
phải khá lâu sau , chúng tôi mới nghe được tiếng còi của xe cảnh sát . ở trong căn phòng tối đó , tôi lại nghe được tiếng vang quen tai
- cảnh sát đây , nơi này đã được bao vây , đề nghị giao nộp con tin .
lúc đó không biết thế nào , ở trong căn phòng đó bọn tôi nghe được tiếng súng liên tiếp được bóm còi , chẳng biết như nào 3 người chúng ta hoảng sợ mà ngồi chụm vào nhau ở trong góc
không biết tình hình ngoài đấy ra sao , tôi dường như nghe được tiếng nổ
* đoàng
dường như đã chạy đến gần chúng tôi mà tiếng đoàng hàng loạt vang lên , dần dần tiếng đoành càng to , càng đến gần chúng tôi
chỉ thấy cánh cửa phòng đang được khoá trái bị 1 lực tác động vào mà văng ra , bức tường cũng bị đổ , trần nhà cũng dần sập xuống . lúc xảy ra chuyện đó 3 người chúng tôi đã hét toáng lên trong đống hỗn độn ấy
bọn tôi bị vùi trong đống đá , dường như lúc trần nhà sập xuống không lâu sau tôi đã có ý thức trở lại , nhưng cũng chỉ lơ mơ
người tôi lúc đó đang được vùi trong đống đá , máu chảy ra từ chân , tôi như cảm thấy bị đè nặng , mọi vết thương trên người như đau âm ỉ rồi dần dần tê đi
chẳng biết lúc đó tôi thiếp đi lúc nào nhựng khi tỉnh lại tôi đã nghe thấy tin ba mình tử trận khi đang cứu 1 cậu bé
tôi tự hỏi , tôi của lúc đó đã có những cảm xúc gì nhỉ ?
rồi tôi được Nguyệt Đường nhận nuôi vào nhà Cố gia.
đăm chiêu hồi lâu , tôi tự mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ , dường như đang nghĩ đến gì đó tôi quay lại mà nói với Tần Phong :
- anh nói Cố gia còn rất nhiều chuyện hay , đó là chuyện gì ?
tôi nhìn anh ta , anh ta vẫn cứ lái xe chẳng thèm cất tiếng . chẳng biết có phải do dòng suy nghĩ lúc nãy làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ hay không mà khi anh ta không nói chuyện , tôi có chút khó chịu liền quay đầu ra cửa xe , nhìn cảnh vật bên ngoài xe .