Chương 5 - Sau khi tôi trả thành linh hồn - Sau khi tôi trở thành linh hồn

- !!!

 

- a....anh thực sự nhìn thấy tôi !

 

cô chỉ tay vào người mình , kinh  ngạc mà thốt lên  

 

- sao tôi lại không thể nhìn thấy cô ,

 

vừa nghe thấy Tần Phong có thể nhìn thấy bản thân , cô vui vẻ 

 

-  cô cũng ở nhà tôi lâu lắm rồi .

 

- ặc ..... c...chuyện ở nhà anh ...ư... ưm.…

 

- được rồi , tôi không so đo chuyện này nữa , tên , tuổi, nhà ở đâu , cô biết gì về cố gia không 

 

- ặc , vừa gặp đã hỏi như vậy , anh đang thẩm vấn à 

 

- có thể là vậy đấy 

 

- được , vậy tôi trả lời nhưng anh cũng phải trả lời câu hỏi của tôi

 

- được 

 

 vừa thấy anh đồng ý , cô liền khai báo : 

 

- Lục Miêu , 18 tuổi , nhà chưa có còn về Cố gia tôi chỉ biết được vài thứ lặt vặt .

 

thấy cô vui vẻ như vậy , Tần Phong cũng cười nhẹ nhìn cô . mấy tuần nay sống chung , thấy cô cười thì cũng cười rồi nhưng anh chưa thấy cô vui vẻ như vậy bao giờ . anh hỏi 

 

- vui đến vậy à 

 

- hử 

 

tôi nhìn anh ta khó hiểu nói 

 

- còn chẳng phải vậy sao , mấy tuần nay chẳng có ai nói chuyện làm tôi thực sự muốn mốc luôn rồi .

 

Tần Phong gật đầu , lại hỏi 

 

- muốn đi chơi không ?

 

- có , đi đâu vậy ?

 

tôi xích lại gần mà hỏi , vẻ mặt mong chờ . nói thật , mấy tuần nay Tần Phong chỉ ở trong nhà xem máy tính . tôi thì cứ bay xung quanh nhà , dù nhà anh ta cũng lớn nhưng đi nhiều mà không được ra ngoài cũng chán lắm .

 

nói rồi anh xuống nhà để xe , đi lượn vào vòng trên phố , Lúc vào xe , tuy tôi không hiểu rõ về cái loại xe lắm nhưng nhìn từ hình dạng hình như là rất đắt tiền .

 

giờ đang là mùa thu , lá vàng ngả khắp các đường , thỉnh thoảng sẽ có vài cơn gió thổi qua khiến tán lá rung rinh , vài chiếc còn cuốn theo làn gió mà hạ xuống đất 

 

dòng xe tấp lập trên đường đi qua đi lại , tôi ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn ra xung quanh . nắng trời dịu nhẹ không quá chói thực sự rất thích hợp để làm điều gì đó . 

 

tôi nhìn ra xa dường như lại thấy gì đó , thoáng chốt tâm trạng tụt dốc 

 

quan sát được sự khác thường của tôi , Tần Phong hỏi 

 

- sao vậy 

 

- .…

 

 chẳng thèm tiếp lời , tôi giờ nhìn thấy bọn họ là không vui 

 

rốc cuộc làm ma mà còn bị sui thế này !!!

 

thấy tôi không trả lời , Tần Phong nhíu nhẹ mày lại nhìn thoáng qua gương . do đã đi xa hơi chút nên khi anh nhìn lại chỉ thấy loáng thoáng được 2 mẹ con Nguyệt Đường 

 

sau cùng anh ta quay sang cô mà hỏi : 

 

- cô có muốn đi chơi đâu không 

 

-..…

 

tôi im lặng , trong lòng phức tạp , nghe câu hỏi của anh ta , tôi lại thoáng chốt nghĩ đến lịch trình trong 4 năm định học đại học mà bản thân đã đặt ra cho mình 

 

tôi có thói quen đó từ khi đi ra khỏi nhà Cố gia lúc 14 tuổi , lúc ấy chẳng biết tâm trạng lúc ấy làm sao . tôi dùng tạm tiền tích góp của mình thuê 1 phòng trọ cạnh trường , rồi theo thói quen lịch trình học hàng ngày tôi lại nảy ra ý tưởng viết ra những mục tiêu để mình hoàn thành 

 

lúc đầu cũng chỉ là kiếm việc để lo chi phí hàng ngày sau đó là tiền học phí , tôi của lúc đó cũng kiếm được 1 quán bán đồ ăn , đồ uống

 

sau cùng tôi làm thêm vài mảng nhỏ như làm đồ handmade online , xong cả vẽ tranh trên mạng . dần dần tôi lấn sang vài mảng lặt vặt, lúc ấy cứ là chuyện có thể kiếm ra tiền , tôi đều sẽ thử . sau đó kinh tế dần được khắc phục , tôi bắt đầu quen hơn . 

 

với mong ước muốn đỗ 1 ngôi trường cách xa nơi đây , lúc đó tôi đã ôn rất nhiều . chỉ là lúc đỗ rồi thì tôi lại không thể a 

 

- Lục Miêu , Lục Miêu 

 

- !

 

tôi giật mình , dường như đã hoàn hồn tôi theo bản năng hỏi 

 

- sao vậy

 

- tôi phải hỏi cô làm sao mới đúng , từ nãy đến giờ cô cứ thất thần suốt 

 

- tôi …

 

thấy anh ta như thế , tôi chẳng biết nói gì , buột miệng 

 

- xin lỗi 

 

tôi nâm mê 2 ngón tay cái với nhau , mắt nhìn xuống tay . dường như anh ta không hài lòng cho lắm , khó chịu hỏi 

 

- sao lại xin lỗi 

 

- thì …

 

tôi không trả lời được , hoàn toàn không trả lời được . lúc nói ra câu ấy , tôi cũng chẳng biết bản thân vì lí do gì mà xin lỗi