Chương 3 - Rơi xuống vực sâu

Mảnh vỡ của đĩa bắn lên vạt váy của ta.

Đĩa bánh phục linh ta đích thân đi mua vỡ thành vô số mảnh.

Trộn lẫn với nước mưa và bụi đất.

Thành một đống bùn nhão.

Thằng bé đẩy mạnh ta một cái.

Rõ ràng là đứa trẻ nhỏ như vậy, không có nhiều sức nhưng lại đẩy ta loạng choạng.

“Bùi tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, tốt hơn người gấp ngàn lần, cha cũng thích tỷ ấy.”

“Người đi đi! Con không muốn nhận người làm mẹ!”

Trái tim như bị gió lạnh thấu xương.

Mưa từng lớp từng lớp rơi xuống.

Trước mắt ta mờ mịt, gần như không nhìn rõ biểu cảm của mọi người.

Một lúc sau, ta nghe thấy chính mình như khẽ cười một tiếng.

Mang theo sự tê liệt lạnh lẽo.

“Được thôi, vậy ta sẽ không làm mẹ của con nữa.”

3

Ta không nhớ mình đã trở về phòng trong như thế nào, đợi khi hoàn hồn lại, y phục trên người vẫn còn ướt.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn lất phất, chưa tạnh.

Ta đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, những ngón tay gầy guộc đón lấy hơi ẩm lạnh lẽo.

Hơi ẩm từng chút từng chút thấm vào đáy lòng, ta ngừng ngẩn người.

Ta giơ tay cầm lấy cây bút trên án thư, viết một tờ giấy hòa li.

Có người đẩy cửa vào đứng sau lưng ta, nhẹ nhàng khoác lên người ta một chiếc áo.

Ta quay đầu lại.

Là Tạ Lăng.

Ta ném tờ giấy mỏng đó trước mặt hắn ta.

Đột nhiên cảm thấy tình cảm năm năm cũng chỉ nông cạn như tờ giấy này.

“Chúng ta hòa li đi.”

Sắc mặt Tạ Lăng dần trở nên khó coi, mặt mày hắn ta xám xịt.

Khuôn mặt tuấn tú dần trở nên dữ tợn.

Hắn ta thở hổn hển hỏi ta:

“Tại sao?”

Môi ta lạnh ngắt, cảm thấy hơi thở cũng lạnh.

“Ngươi hỏi ta tại sao ư?”

Hơi lạnh từng chút từng chút thấm vào phổi, ta ho sặc sụa hai tiếng.

“Tất nhiên là vì ngươi bẩn thỉu, không xứng làm phu quân của ta.”

Trong ánh mắt Tạ Lăng lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng run rẩy nắm lấy cổ tay ta:

“Ta không đồng ý!”

Ta giãy khỏi tay hắn ta, muốn mở cái tay đó ra nhưng lại bị hắn ta hung hăng đè xuống án thư.

"Rời khỏi ta thì ngươi muốn đi đâu!

“Muốn đến Mạc Bắc tìm hắn ta sao? Ngươi đừng hòng, cho dù chết ngươi cũng là phụ nhân của Tạ gia!”

Nghe thấy nơi quen thuộc đó.

Ta ngẩn người trong chốc lát.

Bị hắn ta đột nhiên phát điên đập vào khuỷu tay vốn đã chảy máu, đau đến mức nước mắt trào ra.

Không nhịn được, ta dùng tay chân đánh đá hắn ta.

Tạ Lăng càng điên cuồng hơn:

“Sao vậy, ta không được nhắc đến hắn sao? Chỉ cần nhắc đến là ngươi khóc ư?”

Hắn ta không buông tay, ta thì cắn chặt vào gan bàn tay của hắn, cho đến khi máu tràn ra kẽ răng.

“Kẻ điên, ngươi buông ta ra!”

“Người đừng tưởng mọi người đều bẩn thỉu giống như ngươi!”

Hắn ta đau đớn giận dữ đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, mắt đỏ ngầu.

Hắn ta cầm lấy nghiên mực trên án thư ném về phía ta.

Nghiên mực trúng ngay trán, chất lỏng ấm áp chảy xuống, thấm vào mắt.

Một mảng đỏ tươi.

Ta giơ tay lên, kẽ tay dính đầy máu.

Trong ánh mắt kinh hoàng và hối hận của Tạ Lăng.

Trước mắt ta tối sầm lại rồi ngất lịm đi.

4

Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của phụ mẫu.

Mẹ ôm chầm lấy ta khóc nức nở.

“Khấu Khấu của ta, con quá khổ rồi.”

Trán đau âm ỉ, ta đưa tay lên sờ thì thấy quấn đầy khăn gạc.

Trán cha sưng lên một cục lớn, như bị đập ở đâu đó.

Cha nắm chặt tay ta:

“Đều tại cha vô dụng, cho dù phải đập chết cái mạng già này cũng phải cầu Hoàng thượng cho phép con hòa li.”

Ta ngẩn người nhìn họ, đầu đau dữ dội.

Hòa li gì chứ?

Một câu ta cũng không hiểu.

Ta tò mò mở miệng:

“Không phải hôm qua chúng ta mới từ Giang Nam đi đường thủy vào kinh sao, cha đã bái kiến Hoàng thượng từ lúc nào vậy?”

Phụ mẫu của ta giật mình. Họ nhìn nhau một lúc rồi gọi thầy thuốc vào thì thầm một hồi.

Thầy thuốc nói đầu của ta bị thương, mất đi một số ký ức.

Ta ngơ ngác nhìn họ.

Hai người chỉ thở dài đứng bên giường ta:

“Cũng tốt, quên đi cũng tốt.”