Chương 4 - Quyền Lực Của Tiền
4
Cả hai đều mặc đồ hàng hiệu, cười tươi rạng rỡ. Trên bàn là đủ món ăn đắt đỏ, bày biện lộng lẫy.
Dòng mô tả: “Chúc mừng Diệu Diệu nhận được suất trao đổi! Hôm nay nhất định phải ăn một bữa thật hoành tráng!”
Tôi tắt điện thoại, nhắm mắt lại.
Thôi vậy, đừng vùng vẫy nữa.
Dù sao, trong mắt họ, giá trị duy nhất khi tôi còn sống là gửi tiền về nhà.
Giờ đến cái giá trị ấy cũng không còn, thì sống để làm gì?
Kết quả chẩn đoán đã có.
Biến chứng do nhiễm trùng phổi nặng, cần phẫu thuật ngay lập tức.
Chi phí: 150.000 tệ.
Lời của bác sĩ như tiếng sấm bên tai. Tôi nhìn tờ giấy chẩn đoán mỏng manh, từng chữ như dao cứa vào tim.
Tay tôi đang nắm chặt mấy tờ tiền mặt nhàu nhĩ, là toàn bộ số tiền tôi tích cóp được sau nhiều tháng trời nhịn ăn nhịn mặc.
Nhưng so với con số kia, thậm chí còn không đủ làm tiền lẻ.
Ngực tôi đau như bị xé, mỗi nhịp thở đều như cắt vào tim phổi.
Tôi biết, lần này mình thật sự sắp chết rồi.
Tôi gọi về nhà.
Biết đâu… biết đâu lần này đứng giữa ranh giới sống chết… họ sẽ…
“A lô?” Giọng mẹ tôi vang lên.
“Mẹ… con bị bệnh, nặng lắm… cần phải mổ gấp…”
“Bệnh gì? Hết bao nhiêu?” – Giọng lập tức chuyển sang đề phòng.
“Nhiễm trùng phổi… bác sĩ nói phải có 150.000…”
Điện thoại rơi vào im lặng chết chóc.
Rồi bất ngờ vang lên tiếng cười nhạo chói tai.
“150.000? Lâm Vị, mày điên rồi hả? Muốn lừa tiền gia đình thì cũng soạn kịch bản cho ra hồn chứ! Mày tưởng tụi tao là thằng ngốc chắc?”
Từng lời nói như kéo tôi chìm dần xuống hố băng.
“Mẹ… con thật sự sắp không trụ nổi nữa rồi… bác sĩ bảo nếu không mổ…”
“Chết? Mày mà chết sớm thì chết lâu rồi! Hơn hai chục năm nay, bao lần mày than khổ, xin tiền? Bây giờ lại giở trò mới hả?”
“Con không lừa mẹ… con thật sự…”
“Đừng có bày đặt đáng thương! Tao không hiểu mày chắc? Làm ăn thất bại, giờ muốn quay về giành phần của em mày? Đừng mơ!”
Nước mắt tôi rơi từng giọt, không sao kìm lại được.
“Mẹ… con xin mẹ… con thật sự không chịu nổi nữa… ngày nào con cũng ho ra máu…”
“Ho ra máu? Vậy mày đáng lẽ nên chết sớm hơn! Còn chờ tới bây giờ làm gì?”
“Mẹ… con là con ruột của mẹ mà…”
“Con ruột thì sao? Tao sinh mày là để mày làm việc vì em mày! Mày sinh ra là để làm trâu làm ngựa cho nó! Giờ muốn lật trời hả?”
“Lâm Vị, nhớ lấy, giờ nhà không có lấy một xu cho mày!”
Có tiếng giật lấy điện thoại, sau đó là tiếng bố tôi gào lên:
“Tiền đặt cọc cho chuyến trao đổi của em mày còn thiếu hai trăm ngàn đấy! Mày vì cái bệnh vặt của mình mà làm lỡ tương lai của nó, mày chịu trách nhiệm được không?”
Bệnh vặt.
Máu tôi còn chưa khô, mà trong mắt họ chỉ là bệnh vặt.
“Vậy thì… con chết luôn cho xong… dù sao bố mẹ cũng đâu quan tâm…”
“Chết thì chết, mày sống cũng chẳng có ích gì.”
Tút… tút… tút…
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi cầm điện thoại, cả người run lẩy bẩy.
Thì ra trong mắt họ, vì em trai, tôi thậm chí không xứng được cầu xin một cơ hội sống sót.
Tôi chậm rãi đặt điện thoại xuống, quay sang bác sĩ:
“Em từ chối điều trị.”
Bác sĩ sững người:
“Em còn trẻ lắm, chỉ cần phẫu thuật kịp thời là có thể…”
“Em… không có tiền.”
Tôi đứng dậy, chân mềm nhũn đến mức suýt không trụ nổi.
“Em về ký túc xá chờ chết là được rồi.”
Bạn cùng xưởng – Tiểu Trương – đưa tôi từ bệnh viện về lại ký túc xá, vừa đi vừa thở dài:
“Lâm Vị, nhà em đâu? Chuyện lớn thế này mà chẳng thấy ai đến?”
Tôi chỉ lắc đầu, không nói một lời.
Tiểu Trương dìu tôi ngồi xuống giường, rồi quay người đi nói với mấy chị em công nhân khác:
“Lâm Vị bệnh nặng lắm, cần đến 150.000 để phẫu thuật, mà không ai trong nhà đến cả.”
Tin lan đi rất nhanh, chẳng mấy chốc cả dãy ký túc xá đều biết chuyện.
Tôi nằm đờ người trên giường, ngây ra nhìn tấm ván của giường tầng trên, như thể có thể cảm nhận được từng chút sinh lực đang bị rút khỏi cơ thể.
Trong cơn mê man, tôi lờ mờ nghe tiếng bàn tán từ bên ngoài:
“Lâm Vị sao rồi?” – là giọng Tiểu Lý.
“Nghe nói nặng lắm, cần đến 150.000 để phẫu thuật.”
“Thế nhà cô ấy đâu?”
“Tiểu Trương bảo lúc ở bệnh viện nghe thấy cô ấy gọi điện… hình như gia đình không đồng ý trả tiền.”
“Trời đất, vậy mà cũng nỡ! Con gái ruột đấy!”
“Nghe bảo em trai cô ấy sắp đi du học, nên cả nhà dồn tiền cho nó rồi.”
“Nhưng cũng đâu thể thấy chết mà không cứu chứ!”
Tôi nằm nghe, trong lòng đắng chát.
Đến người ngoài còn biết là tàn nhẫn… Vậy mà cha mẹ ruột của tôi…
“Tránh ra! Tránh đường!”
Bất ngờ, có ai đó vội vã chạy vào.
Tôi vội nhắm mắt lại, định giả vờ ngủ.
“Chuyện của Lâm Vị, để tôi lo!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh, một giọng nói kiên định vang lên:
“Lập tức chuyển cô ấy đến bệnh viện tốt nhất thành phố. Phòng VIP. Gọi chuyên gia giỏi nhất. Dùng thuốc đắt nhất. Mọi chi phí, tôi chịu.”