Chương 4 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi
[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (4/11)
Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷
Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\
_______________________
4.
Lại qua nửa năm, cuộc sống yên bình của chúng ta lại có chút gợn sóng.
Hoàng đế đương triều băng hà.
Quốc tang ba tháng, cả kinh thành chịu tang, treo cờ trắng, không được phép mặc y phục sáng màu.
Chiếc váy đỏ của ta, cũng được cất vào trong rương.
Thực sự thì, Hoàng đế có c.h.e.t hay không, đối với thường dân như chúng ta mà nói cũng chẳng có chút liên quan nào. Mặc kệ là ai nắm quyền, ngày tháng của chúng ta vẫn đều khốn khổ mà thôi.
Mà Thần Lãng lại càng ngày càng trở nên thâm trầm. Ta thường xuyên tỉnh lại vào ban đêm, nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh bàn suy nghĩ điều gì, mặt mày nhăn lại, ánh mắt u ám, không còn giống một thiếu niên khờ dại chút nào.
Hắn phát hiện ra ta đang nhìn hắn, nét mặt hắn bỗng nhiên trở nên dịu dàng, “Nương tử, nàng không ngủ sao?”
“Không có chàng ôm, ta lạnh nên tỉnh dậy.”
Hắn mỉm cười, tiến tới ôm ta. Thân thể hắn vừa rộng rãi lại vừa ấm áp, ta cuộn tròn trong vòng tay hắn giống như một con mèo, cảm thấy dễ chịu hơn.
“Nương tử, nàng vẫn còn giữ tấm kim bài của ta đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Vẫn còn giữ vẫn còn giữ, ta không dám bán đi sợ bị chàng đánh đó, haha.”
“Vậy ngày mai nàng đưa lại cho ta đi.”
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
Tấm kim bài kia, giống như sợi dây thừng để ta giữ lấy hắn. Trước đây, vì tấm kim bài mà hắn đuổi theo ta một đoạn đường, cũng vì tấm kim bài này mà kết thành vợ chồng với ta. Sau đó, chúng ta nương tựa lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, ta thay hắn giữ kim bài cẩn thận, hắn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta.
Nếu ta trả lại kim bài cho hắn, liệu hắn có thể nào… giống như con diều đứt dây mà bay đi mất?
Hắn véo nhẹ vào mông ta, “Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì? Nàng cho rằng ta muốn chạy trốn phải không? Đời này của ta đều dựa vào nàng, dù nàng có muốn đuổi ta, ta cũng sẽ không rời đi.”
Ngày hôm sau, ta trả lại tấm kim bài cho Thần Lãng. Hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu rồi mới đưa tay ra nghiêm túc nhận lấy. Giống như tấm kim bài này mang theo một sứ mệnh nặng nề nào vậy.
Vài ngày trôi qua, ta đang nấu cơm còn Thần Lãng thì lười biếng nằm ngủ trên giường.
Bất chợt một trận huyên náo truyền tới từ bên ngoài, ta chạy ra mở cửa, hay thật đấy!
Một đoàn quan binh đứng trước cửa mang theo khí thế uy nghiêm đến mức có thể lấn áp mái nhà tranh của ta.
Hàng xóm láng giềng đều biến mất không thấy tăm hơi. Mấy con chó thường ngày hung giữ trên phố cũng đang co rúm trong góc tường với chiếc đuôi cụp xuống.
Ta có linh cảm những người này tới là vì Thần Lãng.
Ta muốn kéo hắn ra ngoài nhanh cho xong chuyện, nồi cơm của ta sắp cháy đến nơi rồi.
“Thần Lãng, ra ngoài này ngay!” Ta quát hắn.
Hắn uể oải ngồi dậy, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi, “Ai tới vậy?”
Đám quan binh tách sang hai bên, một lão già mặc hoa phục đi ra, đầu đội mũ quan, vẻ mặt điềm tĩnh, không giận mà uy.
Hắn đứng ở cửa, trả lời: “Ta là thái sư Hoắc Phong.”
Thái sư á? Bỏ xừ rồi, chắc là đến đòi viên dạ minh châu đây mà.
Ta không biết gì hết, ta chưa làm gì cả, không liên quan đến ta đâu đó. Ta xoay người chạy vào nhà nấu cơm, cơm sắp cháy xừ nó rồi.
“Leng keng.” Ta nghe thấy tiếng vang. Quay lại nhìn, là tiếng Thần Lãng đem tấm kim bài mà hắn coi như trân bảo ném xuống cửa.
Thái sư nhặt kim bài lên, nhìn thật kỹ rồi vén vạt áo quỳ xuống!
Rầm rập – những quan binh còn lại cũng đồng loạt quỳ theo.
Thái sư nói: “Tham kiến Hoàng thái tôn điện hạ!”
“Tham kiến Hoàng thái tôn điện hạ!” quan binh đồng lòng hô, tiếng vang rung trời.
Ta cảm giác túp lều tranh của chúng ta rung chuyển những hai lần rồi.
Thần Lãng chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Hắn mặc một chiếc áo bằng vải lanh tồi tàn, phía khuỷu tay còn có hai miếng vải vụn là ta vá lại cho hắn, nhưng cả người hắn lại toát lên một loại khí chất cao quý bất phàm.
Loại quý khí này, không phải cố làm ra vẻ mà là khí chất ưu việt phát ra từ trong xương cốt, là tư thế trời sinh của một quý nhân.
Bỗng dưng, ta cảm thấy Thần Lãng lúc này thật xa lạ.
Ta ở bên hắn nhiều năm như vậy, ở trước mặt ta, hắn chính là một trượng phu đáng yêu, bình thường, ấm áp lại có chút nghịch ngợm. Nhưng hiện tại, đối mặt với những quan binh có thể dọa c.h.e.t dân thường này, hắn dường như đã trở thành một con người khác.
Bọn họ vừa gọi hắn là cái gì? Hoàng thái tôn.
Hắn bước tới cửa, cúi người đỡ thái sư dậy, “Thái sư, không cần đa lễ.”
Thái sư nói: “Nhiều năm như vậy, quả thực đã khiến Thái tôn điện hạ chịu nhiều oan ức rồi. Hôm nay, cựu thần phụng theo di mệnh của tiên đế, cung nghênh Thái tôn hồi cung!”
Thần Lãng không đáp lại hắn, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta ngốc nghếch hỏi một câu vô nghĩa: “Chàng có thể đừng đi không?”
“Đương nhiên nàng sẽ rời đi cùng ta.”
Ta không muốn rời đi, ta nuối tiếc mái nhà này.
Ta hiểu rõ, Thần Lãng nhất định phải rời đi. Mà không có hắn ở đây, nơi đây sẽ không còn là nhà.
Ta ở trong phòng ngẩn ngơ hơn nửa ngày, đem mỗi chỗ trong căn nhà ra sờ soạng một lần. Cuối cùng chỉ mang theo một thứ, là chiếc váy đỏ mà Thần Lãng tặng ta.
Chúng ta ngồi trên cỗ xe ngựa rộng rãi xa hoa, quan binh mở đường, người đi đường đều né sang hai bên. Ta chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày ta sẽ khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy như vậy tiến cung, tiến vào một nơi không có lối thoát.