Chương 3 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (3/11)

Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷

Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\

_______________________

3.

Trong túp lều tranh này, hai chúng ta cuối cùng cũng được ngủ trên giường theo đúng nghĩa đen.

Hắn tựa sát vào người ta: “Nương tử, ôm nàng thật là thoải mái quá đi.”

Trong đêm tối, hắn không thể nhìn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của ta. Ta đã mười hai tuổi rồi, không còn là một đứa nhóc nữa.

Thần Lãng cũng trưởng thành rất nhanh. Lại qua một năm nữa, hắn đã cao hơn ta một cái đầu.

Ngày đó, ta đang say giấc, đột nhiên bị một tiếng hét thảm thiết làm giật mình tỉnh lại.

Tiếng hét thảm thiết ấy phát ra từ miệng Thần Lãng.

“A — Nương tử! Nương tử! Nàng chảy máu rồi! Nhiều máu quá!”

Ta mơ màng tỉnh dậy, đứng lên liền thấy váy và khăn trải giường đều bị máu nhuộm đỏ.

Ta cũng đứng lên kêu gào thảm thiết cùng hắn.

“A — Tướng công! Tướng công! Ta sắp c.h.e.t rồi à? Ta sắp c.h.e.t rồi phải không? Huhuhuhu tướng công ta không muốn bỏ lại chàng một mình đâu huhu…”

“Nương tử, nàng đừng bỏ lại ta một mình……..”

Hai chúng ta ôm lấy nhau khóc gào cả lên, một lúc sau, vẫn là Thần Lãng bình tĩnh lại trước “Nương tử, ta dẫn nàng đến gặp đại phu.”

Hắn ôm ta chạy một mạch như điên đến y quán.

Đại phu bước tới xem xét tình trạng của ta, khỏe miệng nở một nụ cười thần bí.

Hắn nói với Thần Lãng: “Nhóc con, ngươi theo ta vào buồng trong, ta với ngươi nói chuyện riêng.”

Ta ở bên ngoài đứng ngồi không yên. Lúc Thần Lãng đi ra, ta còn nghĩ sẵn chỗ chôn cho mình rồi, ai ngờ hắn lại mang theo nụ cười thần bí y hệt đại phu lúc nãy.

Hắn cõng ta về nhà. Ta nằm trênq tấm lưng rộng lớn của hắn, cảm giác được thằng nhóc của ta đã trưởng thành rồi.

Về đến nhà, hắn đóng kín cửa, để ta nằm trên giường rồi rót cho ta một cốc nước nóng.

“Nương tử à, đại phu nói, đây không phải bệnh. Nàng đã đến tuổi có thể sinh một đứa con rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy chúng ta sắp có con rồi à?”

Hắn thở dài, “Không được, phải chờ thêm một thời gian nữa… Đợi ta thêm vài năm nữa, ta mới có thể cho nàng một đứa con.”

Ta không rõ nguyên do, nhưng hắn bảo ta chờ, ta chắc chắn sẽ chờ hắn.

Ngày tháng trôi qua, cái đầu của Thần Lãng đã cao thêm không ít, giọng nói trầm khàn, khóe miệng mọc râu thưa thớt. Khuôn mặt vơi đi nét trẻ con, dung mạo dần trở nên trầm ổn, sống mũi cao thẳng, thân thể cường tráng.

Có một lần ta nghe thấy nàng dâu ở nhà bên bàn tán “Thiếu niên lang nhà bên lớn lên thật đẹp…”

Ngày 28 tháng 4, là tiết tiểu mãn, cũng là sinh nhật thứ mười bảy của ta.

Thần Lãng không biết từ đâu kiếm được một vò rượu ngon cùng một lạng thịt bò. Chúng ta thắp nến, uống rượu ngon, nhấm nháp thịt bò, cuộc sống thần tiên là đây chứ đâu.

Sau đó, ta say bí tỉ. Ánh mắt Thần Lãng nhìn ta có chút kỳ quái.

Đôi mắt nóng bỏng, sôi sục như thiêu đốt khiến lòng ta hoảng hốt.

“Nương tử, sắc trời đã tối, chúng ta đi ngủ thôi.”

Ta vừa đứng dậy hắn đã đột ngột bế ta lên.

“Nương tử, nàng chớ nóng giận, cũng đừng đánh ta nha.”

“Tại sao ta lại muốn đánh chàng….. Chàng đang làm cái gì vậy, ta muốn đánh chàng.”

Buổi sáng hôm sau, ta không thèm quan tâm đến Thần Lãng.

“Nương tử, nương tử.” Hắn cợt nhả, “Đừng nóng giận mà, vi phu sẽ đền bù cho nàng! Nàng muốn gì, ta cũng sẽ mua cho nàng.”

“Ta………. Muốn một chiếc váy màu đỏ!” Ta nhớ cô nương nhà bên khi xuất giá, nàng ta khoác lên một bộ giá y màu đỏ tươi rất xinh đẹp.

Thần Lãng dẫn ta đến một tiệm vải để chọn lựa vải may. Chủ tiệm tính tình bủn xỉn thấy chúng ta ăn mặc tồi tàn liền ném cho chúng ta xem hai miếng vải lanh màu đỏ sậm, trông chúng rất bẩn thỉu không hề giống với màu đỏ trên giá y.

Thần Lãng nói: “Lấy cho ta tấm vải gấm của Vân Nam.”

Ta không hiểu gấm Vân Nam mà hắn vừa nhắc tới là cái gì. Cho đến khi chủ tiệm đem một đoạn vải Vân Nam màu đỏ đến trước mặt chúng ta, con ngươi của ta tí nữa thì rớt ra khỏi tròng mắt.

Trông thật là đẹp nha, lớp vải mượt mà, sáng lấp lánh, không giống đồ vật thuộc chốn trần gian chút nào.

Thần Lãng hiên ngang ném một túi bạc lên bàn “Dùng tấm vải gấm này, may thành một cái váy theo vóc dáng của nương tử ta.”

Ta trách cứ Thần Lãng đã tiêu tiền bừa bãi. Hắn nói: “Tiêu tiền cho nương tử thì tiêu thứ gì cũng đáng giá. Chỉ là sau này có đứa nhỏ, ta sẽ tiết kiệm vì sẽ có nhiều thứ cần phải tiêu hơn.”

Hai ngày sau, váy được may xong. Ta mặc lên người, đứng dưới ánh mặt trời, duyên dáng xoay một vòng.

Thân Lãng ngây ngốc đứng nhìn, hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Nương tử, nàng biết không? Nàng giống như một đóa mẫu đơn rực rỡ đang nở rộ, là vẻ đẹp duy nhất trong cuộc đời ta.”

Hắn thật biết cách lựa chọn từ ngữ. Mấy năm nay hắn chăm chỉ đọc sách, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ chạy đi mua sách cũ. Ta hỏi hắn cần gì phải cực nhọc như vậy, về sau muốn đi làm quan sao?

Hắn ôm ta nói: “Nương tử, ta và nàng đã lập lời thề, ta sẽ không bao giờ để cho nữ nhân của ta phải chịu khổ, sau này có con rồi, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp.”

Ta không biết hắn lấy sự tự tin từ đâu ra cũng không biết hắn có kế hoạch gì. Những chuyện đó ta cũng không muốn hỏi nhiều. Cuộc sống của ta, có thể sống được tới tận bây giờ, có một cuộc sống được như vậy, đã là kỳ tích lắm rồi. Ta không mong cầu gì hơn nữa.

Ta nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn không tách rời.”

“Mãi mãi là bao lâu? Quá viển vông, nàng định ra thời hạn đi.”

“Vậy tám mươi tuổi, chàng ở bên ta đến khi ta tám mươi tuổi.”

“Một lời đã định, ta sẽ nuôi nương tử đến tám mươi tuổi!”