Chương 18 - Quên Chàng Ta Sẽ Hạnh Phúc
18.
Suốt cả đêm nay, ta cứ nghĩ mãi về lời nói của Tống Vân Kiệt, việc ta có lỗi với hắn.
Rốt cuộc thì đầu óc ta vẫn trống rỗng và ta đã ngủ thiếp đi trong khi đang suy nghĩ về điều đó.
Trong giấc mơ, sự nóng bức ngày một dâng lên khiến cổ họng ta trở nên khô khốc, ta miễn cưỡng mở mắt ra thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, lại có người hét lớn lên là đang có ch/áy.
Khi lao ra ngoài, ta thấy tiền sảnh đã bị th/iêu r/ụi hoàn toàn.
Ta vội ngâm chăn vào trong nước cho ướt, quấn quanh người và chạy ra ngoài.
Xung quanh phát ra âm thanh răng rắc, ta vừa bước đến cầu thang thì một thanh xà nhà rơi xuống trúng chân của ta.
Nơi này sắp sụp đổ.
Ta muốn mở miệng kêu cứu nhưng trong miệng chỉ toàn là khói, vừa mở miệng đã bị ng/ạt th/ở.
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại nổi lên.
Ta kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, có trấn tĩnh rồi quay lại đẩy thanh gỗ ra.
…Vô dụng mà thôi, dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Ta thất vọng kêu lên, rên rỉ bò về phía trước, nhưng tấm gỗ quá nặng, ta không thể cử động được.
“Trần Thư Vũ đâu? Thái tử phi đâu rồi?”
Ta nghe thấy Tống Vân Kiệt hét lên ở ngoài, hắn không tìm thấy ta và phát hiện ta đã mất tích.
Ta bắt đầu có lại chút hy vọng, cố chịu đựng đ/au đ/ớn và h/ét lên: “Tống Vân Kiệt! Ta ở đây! Ta ở đây!”
Tống Vân Kiệt, giúp ta với.
Hắn đang định lao vào thì Diệu Nương lại ôm chặt lấy hắn.
“Chàng đừng đi mà. Ta sợ!”
“Là ch/áy đó! Ch/áy đó! Tống Vân Kiệt, chàng phải ở lại với ta, nhất định phải ở lại với ta.”
“Nương của ta, nương của ta khi đó…Tống Vân Kiệt, chàng có biết không….”
Nàng ta khóc và ngất đi.
Ta bất lực nhìn Tống Vân Kiệt quay lại bế Diệu Nương lên, hắn ta không đến cứu ta mà chỉ hét lên với mọi người xung quanh: “Mau tìm Thái tử phi!”
“Nếu không tìm được nàng, các ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống !”
……………..
Những đốm lửa dần bén vào tóc và th/iêu ch/áy mắt ta.
Ta nghĩ có lẽ ta đã ch*t rồi.
Chợt trước mắt ta sáng lên, Châu Đường Duyệt đẩy cửa bước vào, bế ta lên.
Hắn lay người ta để tỉnh táo trở lại, lực tay của hắn mạnh đến đáng sợ.
“Trần Thư Vũ, xin nàng hãy sống sót vì ta.”
“Hãy nhớ rằng, nếu nàng chọn cái ch*t, ta cũng sẽ ch*t theo tình yêu của mình.”
“Ta vẫn chưa sống đủ!”
Hắn đắp chăn ướt cho ta và ôm ta lao ra ngoài.
Ngày hôm đó, Mặt ta đã bị b/ỏng một phần lớn.
Châu Đường Duyệt vì bảo vệ ta mà suýt chút nữa đã mất cả một cánh tay.
Suốt cả đêm nay, ta cứ nghĩ mãi về lời nói của Tống Vân Kiệt, việc ta có lỗi với hắn.
Rốt cuộc thì đầu óc ta vẫn trống rỗng và ta đã ngủ thiếp đi trong khi đang suy nghĩ về điều đó.
Trong giấc mơ, sự nóng bức ngày một dâng lên khiến cổ họng ta trở nên khô khốc, ta miễn cưỡng mở mắt ra thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, lại có người hét lớn lên là đang có ch/áy.
Khi lao ra ngoài, ta thấy tiền sảnh đã bị th/iêu r/ụi hoàn toàn.
Ta vội ngâm chăn vào trong nước cho ướt, quấn quanh người và chạy ra ngoài.
Xung quanh phát ra âm thanh răng rắc, ta vừa bước đến cầu thang thì một thanh xà nhà rơi xuống trúng chân của ta.
Nơi này sắp sụp đổ.
Ta muốn mở miệng kêu cứu nhưng trong miệng chỉ toàn là khói, vừa mở miệng đã bị ng/ạt th/ở.
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại nổi lên.
Ta kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, có trấn tĩnh rồi quay lại đẩy thanh gỗ ra.
…Vô dụng mà thôi, dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Ta thất vọng kêu lên, rên rỉ bò về phía trước, nhưng tấm gỗ quá nặng, ta không thể cử động được.
“Trần Thư Vũ đâu? Thái tử phi đâu rồi?”
Ta nghe thấy Tống Vân Kiệt hét lên ở ngoài, hắn không tìm thấy ta và phát hiện ta đã mất tích.
Ta bắt đầu có lại chút hy vọng, cố chịu đựng đ/au đ/ớn và h/ét lên: “Tống Vân Kiệt! Ta ở đây! Ta ở đây!”
Tống Vân Kiệt, giúp ta với.
Hắn đang định lao vào thì Diệu Nương lại ôm chặt lấy hắn.
“Chàng đừng đi mà. Ta sợ!”
“Là ch/áy đó! Ch/áy đó! Tống Vân Kiệt, chàng phải ở lại với ta, nhất định phải ở lại với ta.”
“Nương của ta, nương của ta khi đó…Tống Vân Kiệt, chàng có biết không….”
Nàng ta khóc và ngất đi.
Ta bất lực nhìn Tống Vân Kiệt quay lại bế Diệu Nương lên, hắn ta không đến cứu ta mà chỉ hét lên với mọi người xung quanh: “Mau tìm Thái tử phi!”
“Nếu không tìm được nàng, các ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống !”
……………..
Những đốm lửa dần bén vào tóc và th/iêu ch/áy mắt ta.
Ta nghĩ có lẽ ta đã ch*t rồi.
Chợt trước mắt ta sáng lên, Châu Đường Duyệt đẩy cửa bước vào, bế ta lên.
Hắn lay người ta để tỉnh táo trở lại, lực tay của hắn mạnh đến đáng sợ.
“Trần Thư Vũ, xin nàng hãy sống sót vì ta.”
“Hãy nhớ rằng, nếu nàng chọn cái ch*t, ta cũng sẽ ch*t theo tình yêu của mình.”
“Ta vẫn chưa sống đủ!”
Hắn đắp chăn ướt cho ta và ôm ta lao ra ngoài.
Ngày hôm đó, Mặt ta đã bị b/ỏng một phần lớn.
Châu Đường Duyệt vì bảo vệ ta mà suýt chút nữa đã mất cả một cánh tay.