Chương 17 - Quên Chàng Ta Sẽ Hạnh Phúc

17.

Chúng ta đến một thị trấn nhỏ để nghỉ ngơi trước khi trời tối.

Trong vài ngày nữa sẽ tới được Trần phủ.

Châu Đường Duyệt cưỡi ngựa rất từ tốn, khi hai chúng ta đuổi kịp Tống Vân Kiệt thì hắn đã ăn xong bữa tối và đi nghỉ ngơi rồi.

Ta cảm thấy có chút đói bụng.

Toàn bộ quán trọ đều rất yên tĩnh, Châu Đường Duyệt cười lạnh nói: “Đúng thật là lộn xộn.”

Hắn lấy từ trong túi ra một mẩu bánh mì đưa cho ta, sau đó bước vào phòng với cái roi ngựa đang vung vẩy trong tay.

Ta cũng trở về phòng của mình, tựa lưng vào cửa và nhắm mắt lại.

Đầu của ta lại bắt đầu đ/au nh/ức.

Tống Vân Kiệt lặng lẽ quay lại và tiến tới đứng chắn trước mặt ta.

Hắn ta vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

Không gian chỉ còn lại ánh trăng, ta nhìn thấy mình phản chiếu trong mắt hắn.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Ta muốn đẩy hắn ra nhưng hắn cứ giữ chặt tay khiến ta không thể cử động.

Hắn ta đoạt lấy chiếc bánh mì cứng trong tay ta, cười nhạo nói: “Đi theo Châu Đường Duyệt, hắn ta lại chỉ cho nàng được thứ như này ?”

Hắn ta thẳng tay ném nó ra ngoài cửa sổ.

“Trần Thư Vũ, nam nhân nhiều như vậy, nàng chỉ chọn bừa, nhưng tại sao lại là chọn hắn ?”

“Nàng đang mất trí nhớ thật hay là chỉ là giả vờ vậy?”

Ta nghe nói Tống Vân Kiệt đã c/ướp ta từ tay Châu Đường Duyệt.

Ngày trước Châu Đường Duyệt là một tên ăn chơi nổi tiếng khắp kinh thành, sau khi có người c/ướp mất người mà hắn yêu, hắn đã t/ức gi/ận đến mức chạy thẳng tới biên giới.

Hắn đã ở đó suốt năm năm và cố gắng tạo dựng nên danh tiếng cho mình.

Ta chỉ nhẹ nhàng đẩy Tống Vân Kiệt ra và mỉm cười trả lời câu hỏi của hắn: “Nếu để cho ta lựa chọn lại một lần nữa, ta chắc chắn sẽ chọn Châu Đường Duyệt.”

Hắn nắm chặt tay ta, kéo ta về phía bàn và ép ta ăn những món sơn hào hải vị mà hắn đã cho chuẩn bị sẵn.

“Người đó không phù hợp với nàng.”

Tống Vân Kiệt thả lỏng người và ngồi xuống cạnh ta, tự rót cho mình một ly rượu, hắn nhìn thẳng vào mắt ta.

“Nàng có biết ngay từ đầu tại sao nàng lại chọn ta không ?”

“Nàng bề ngoài rất cứng rắn nhưng thực ra lại vô cùng mong manh, Châu Đường Duyệt không hề hiểu nàng, hắn chỉ biết nàng nói một là một, hai là hai.”

“Ta nhớ năm đó biểu tỷ của hắn đã tới kinh thành, nàng và hắn c/ãi nhau nhưng hắn lại không biết tại sao. Hắn ta là người thẳng tính, không hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của nữ nhân, chỉ biết là nàng đang không vui.”

“Ngày hôm đó chúng ta chơi ở núi Bạch Mã, nàng đã giật lấy chiếc diều từ trong tay ta. Châu Đường Duyệt đã tới hỏi ta có thể bỏ qua cho nàng không. Ta nói đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải bận tâm. “

“Mặc dù sau đó hắn đã đền bù cho nàng mười chiếc diều giống hệt như vậy nhưng nó lại không giống chiếc diều đó.”

“Đó là lúc mà ta nhận ra nàng và hắn không hề phù hợp.”

“Theo lý mà nói, ta không c/ướp nàng từ tay hắn, nàng không thuộc về bất cứ ai cả, chính trái tim của nàng đã chọn ta.”

“Bởi vì ngày hôm đó ta đã tặng nàng một chiếc diều.”

“Chỉ cần nàng muốn, dù nàng có nói ra hay không, ta cũng biến nó thành của nàng.”

Thật là một câu chuyện tuyệt vời, nhưng đó chỉ là phần mở đầu mà thôi.

Không phải câu chuyện nào cũng có phần mở đầu và kết thúc đều tốt đẹp.

Ta hỏi Tống Vân Kiệt: “Vậy ngươi đã thực hiện được lời hứa đó chưa?”

Hắn ta mân mê ly rượu, trên mặt thoáng ý cười rồi lại như không, hình như hắn đang khó chịu.

Trong miệng đắng ngắt nên ta cầm vò rượu lên nhấp một ngụm.

“Tống Vân Kiệt, chuyện ngày xưa nghe thật đ/áng th/ương làm sao.”

“Một con diều cũng có thể lừa dối được tình yêu của ta. Tình yêu của ta đúng thật là rẻ mạt.”

Những thứ người ta dễ dàng có được thường sẽ không được trân trọng.

“Ít nhất là khi Châu Đường Duyệt nhắc đến ta, hắn ta không có kiêu ngạo như ngươi, ngươi tự mãn, dùng nó chỉ để khoe khoang.”

“Hắn nói hắn nợ ta một chiếc diều thật đẹp, có lẽ hắn không khôn khéo như ngươi trong chuyện tình cảm, tuy vụng về nhưng hắn lại rất chân thành.”

“Cho đến bây giờ ta mới biết được sự chân thành đáng quý đến nhường nào.”

Tống Vân Kiệt cau mày và nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn ta đột nhiên nắm lấy cằm ta, ngh/iến răng nói: “Sao? Nàng hối hận ư? Nàng đừng quên rằng bây giờ nàng đã là thái tử phi.”

“Nếu ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

Ta trừng mắt nhìn hắn và cười nhạo: “Ngươi đang cố l/ừa gạt ta để lấp liếm đi những chuyện ngươi đã gây ra cho ta hả ?”

“Điện hạ, ta mặc kệ có người thương hại ta hay gì, ta chỉ đơn giản là quá chán cảnh phải theo ý ngài.”

Hắn chợt cười và hôn lên môi ta.

“Trần Thư Vũ, không phải ta có lỗi với nàng, mà là nàng có lỗi với ta.”

“Nếu một ngày nào đó mà nàng phát hiện ra, có thể nàng sẽ khóc lóc cầu xin sự tha thứ, khó mà nói trước được.”

Khi hắn ta nói điều này, sự c/ăm gh/ét chợt dâng lên trong mắt hắn, nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.

Hắn buông tay ra, mỉm cười xoa đầu ta rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

“Nàng tốt nhất cứ sống như bây giờ là được.”

“Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc tìm ra điều này điều kia.”

“Việc nàng mất trí nhớ có lẽ là do ông trời ban tặng cho nàng. Đừng bất mãn nữa.”