Chương 13 - Quẻ Cát Hay Quẻ Hung

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi bỗng nhớ lại, lần đầu gặp mặt, là anh cõng tôi về nhà.

Khi đó anh còn rất gầy.

Nhưng lưng và vai anh, lại dường như rộng lớn vững chãi đến vậy.

Bao nhiêu năm qua giữa tôi và anh, luôn có một sự đồng điệu khó diễn tả thành lời.

Tôi mới chỉ thoáng nghĩ trong đầu.

Anh đã bước tới, ngồi xổm trước mặt tôi, nói: “Bao nhiêu năm rồi chưa cõng em, để xem có béo lên không?”

Mắt tôi đỏ hoe, tựa lên lưng anh.

Anh cõng tôi đi dưới ánh trăng, bước về phía tương lai rực rỡ ánh sáng.

Anh khẽ thở dài nói: “Vẫn nhẹ thế này à, phải ăn nhiều vào nhé.”

Tôi vùi mặt vào vai anh, không nói một lời.

Đèn đường ngoài đại viện quân khu hiện ra trong tầm mắt.

Dì Triệu đứng ở cổng viện, đang tám chuyện với mấy chị vợ lính.

Phó Tranh cõng tôi đi ngang qua họ.

Lát sau, tôi nghe anh nhẹ giọng nói: “Chiêu Chiêu, xin lỗi em.”

Tôi buồn bực đáp: “Không có gì phải xin lỗi.”

Anh không muốn rời quân doanh, không muốn dừng lại, là bởi vì anh nhớ bố mẹ.

Đôi khi, tôi cũng rất nhớ ba mẹ mình.

Lưu luyến cha mẹ là bản năng của con cái, chúng tôi đều không sai.

Sáng sớm hôm sau, Phó Tranh vào bếp nấu bữa sáng, nấu nhiều cháo hơn một chút.

Trừ phần ăn buổi sáng, phần còn lại anh để vào tủ lạnh nhà sư trưởng Triệu.

Anh nói buổi tối có thể về muộn, dặn tôi sau khi tan ca thì hâm lại ăn như bữa khuya.

Khi tôi và anh ra khỏi nhà, buổi sáng ở đại viện còn náo nhiệt hơn mọi ngày.

Mọi người vẻ mặt lo lắng, đang bàn tán điều gì đó.

Tôi và Phó Tranh đi đến, nghe dì Triệu đang nói:

“Nước sông Hán Giang đang dâng rất nhanh, e rằng An Khang sắp có trận đại họa rồi.

“Lão Triệu đang chuẩn bị thành lập đội cứu hộ, đưa binh lính đến đó ứng cứu…”

Tôi quay đầu lại, thấy gương mặt nghiêm trọng của Phó Tranh.

Khoảnh khắc ấy, như có một cây kim vô hình đâm vào tim tôi.

Tôi biết rất rõ, lần này vẫn sẽ chẳng ai ngăn được anh.

Nhà họ Phó là một gia đình trung liệt.

Cha mẹ Phó Tranh hy sinh trên chiến trường viện trợ Hải Nam.

Ông nội anh mất sớm vì bệnh nặng khi còn tham gia kháng chiến.

Khi tiễn Phó Tranh lên đường, tôi vẫn là câu nói ấy: “Chờ sang năm duyệt binh, chúng ta cùng đến Kinh Thành nhé!”

Lần này, Phó Tranh không im lặng nữa.

Gió hè khẽ lay huy chương trên ngực áo quân phục của anh, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

Anh nói: “Chiêu Chiêu, anh sẽ trở về an toàn.

“Nếu như lỡ mà…”

Tôi ngắt lời anh: “Ừ, em sẽ đợi anh!”

Tôi không nghe đến hai chữ “nếu như”, tôi sẽ đợi anh trở về.

20

Một trận thiên tai lớn tại An Khang, nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, chiếm trọn các trang đầu của mọi tờ báo lớn.

Chỉ trong vòng một hai ngày, lũ lụt đã nhấn chìm gần như toàn bộ huyện An Khang.

Mười vạn người bị ảnh hưởng, hàng trăm người thiệt mạng.

Nước lũ cuốn trôi hang rắn, mang theo vô số rắn độc tràn ngược vào khu thành cũ An Khang.

Cứu nạn, hỗn loạn, dịch bệnh, thương vong, người dân ly tán khắp nơi.

Tôi không còn nhận được bất kỳ tin tức nào từ phía Phó Tranh.

Dì Triệu mang hết số tiền tích góp vất vả suốt bao năm, quyên góp cho vùng lũ.

Người dân trong đại viện quân khu, cả binh lính lẫn gia quyến, đều đua nhau quyên góp tiền của và vật tư.

Khi cả nước đang hướng về An Khang, thì nhà họ Phó lại bị phanh phui một vụ bê bối gây chấn động cả nước.

Xưởng thêu Phó thị vốn nổi tiếng làm từ thiện, Phó Ngôn Xuyên tuyên bố sẽ quyên góp một triệu.

Anh ta quả thực đã chuyển khoản, nhưng phía vùng lũ lại nói chưa từng nhận được khoản tiền đó.

Danh gia trăm năm, lừa đảo quyên góp, mang thảm họa quốc gia ra làm trò đùa – cả nước phẫn nộ.

Phó Ngôn Xuyên không phải loại người có thể làm ra chuyện như vậy.

Anh ta xấu hổ đến mức gần như phát điên, lập tức điều tra.

Cuối cùng mới biết, số tiền đó đã bị Tống Vãn Nhi cắt ngang, nhét vào túi riêng.

Lúc anh ta lần ra mọi chuyện, Tống Vãn Nhi đang dắt theo một cặp vợ chồng trung niên định trốn ra ga tàu.

Phó Ngôn Xuyên đuổi theo, chặn họ lại.

Từ miệng hai người kia – đôi vợ chồng hoảng loạn – anh ta cuối cùng cũng biết được sự thật đã bị che giấu suốt hai mươi năm.

Năm đó Tống Vãn Nhi mới bốn tuổi, chính cha mẹ cô ta đã đưa cô đến trước mộ mẹ tôi.

Nhà họ Tống nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại tính toán như thần, tham lam vô độ.

Họ biết rõ hoàn cảnh của nhà họ Phó.

Thế là đúng ngày Phó Ngôn Xuyên đến viếng mộ cha mẹ, họ đưa Tống Vãn Nhi – bằng tuổi tôi – đến đặt trước mộ.

Từ nhỏ Tống Vãn Nhi đã quen nghe lời cha mẹ, diễn vai cực khéo.

Thế là cô ta được Phó Ngôn Xuyên đưa về nhà họ Phó một cách thuận lợi.

Hai mươi năm sống trong nhung lụa, cô ta cũng đồng thời là “cây hái tiền” cho nhà họ Tống suốt hai mươi năm trời.

Nhà họ Phó đưa cả Tống Vãn Nhi và cha mẹ cô ta vào tù.

Còn Phó Ngôn Xuyên thì đổ bệnh.

Người nhà họ Phó lặn lội ngàn dặm đến tìm tôi, khóc lóc cầu xin tôi về thăm anh ta.

Nói rằng anh ấy nằm trên giường bệnh, ngày nào cũng gọi tên tôi.

Nói rằng anh ấy nói mình đáng chết.

Chỉ vì một trò lừa đảo rẻ tiền như vậy, chỉ vì một gia đình lừa đảo như vậy…

Mà suốt bao năm qua anh ấy đã phụ lòng em gái ruột của mình, phụ lời trăn trối của cha mẹ trước lúc lâm chung.

Người nhà họ Phó vừa khóc vừa nói: “Ngôn Xuyên biết sai rồi.

“Chiêu Chiêu, cả nhà họ Phó đều biết mình có lỗi với con, đều biết mình sai rồi.”

Nhưng tôi chỉ lạnh nhạt đáp: “Tôi và anh ta, và cả nhà họ Phó, đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Phó Ngôn Xuyên nằm viện suốt một tháng.

Đến khi có thể xuống giường, anh ta lập tức đi hàng ngàn cây số đến tìm tôi.

Lúc đó, tôi vẫn chưa có tin tức gì từ phía Phó Tranh.

Ngày Phó Ngôn Xuyên đến, tôi vừa sốt cao một trận, đầu óc mơ màng.

Anh ta ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn tôi nói: “Chiêu Chiêu, về nhà với anh đi.

“Anh… anh đã bói được quẻ cát rồi…”

Anh ta gầy rộc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hõm mắt lõm sâu.

Tôi nhìn anh ta, vẫn không nhịn được bật cười: “Lừa đến cả trăm lần rồi, sao lần này bỗng nhiên không nói là quẻ hung nữa?”

Gương mặt Phó Ngôn Xuyên cứng đờ.

Một lúc lâu sau, cả người anh ta lảo đảo lui về sau hai bước, như thể vừa nghe phải một câu đáng sợ đến rợn người.

“Em… em biết rồi à?!

“Từ, từ bao giờ…”

Giọng anh ta hoảng loạn, đã run rẩy không ngừng.

Tôi lạnh lùng nhìn, không thèm để ý đến nữa.

Anh ta đứng sau lưng tôi, giọng nói chỉ còn lại tuyệt vọng: “Ngày hôm đó… hôm đó… em ở ngoài cửa, vẫn nhìn thấy rồi đúng không…”

Cuối hạ, ánh nắng gay gắt, lá cây xào xạc trong gió.

Tôi quay mặt đi, xoay người bước về phía trong đại viện.

Phía sau, là tiếng đau đớn hối hận đến tột cùng của Phó Ngôn Xuyên: “Chiêu Chiêu, xin lỗi em. “Anh… anh thật sự đáng chết…”

Ánh nắng chói lòa lấp lánh nơi khóe mắt.

Tôi bỗng nhớ lại, rất nhiều năm trước, lúc anh ấy đến Nam Thành đón tôi về.

Ánh mắt anh khi đó đầy dịu dàng, cũng là câu nói ấy: “Chiêu Chiêu, về nhà với anh đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)