Chương 5 - Quay Về Ngày Khai Giảng
6.
Khi tôi tỉnh lại, đã nằm trong phòng y tế của trường.
Mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ vương nơi chóp mũi.
Kim tiêm cắm trên mu bàn tay, dòng nước mát lạnh chảy dọc khắp cơ thể.
Lâm Vi ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe.
Thấy tôi mở mắt, cô lập tức nắm lấy tay tôi.
“Nguyệt Nguyệt, cậu tỉnh rồi! Hù chết tớ rồi!”
Tôi nháy mắt với cô, ra hiệu không sao.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, xem qua tình trạng của tôi rồi quay sang Lâm Vi nói:
“Không nghiêm trọng, chỉ là say nắng nhẹ kèm tụt đường huyết, nghỉ ngơi là ổn.
Nhưng cơ thể bạn ấy quá yếu, cần chú ý bổ sung dinh dưỡng.”
Lâm Vi liên tục gật đầu.
“Cảm ơn bác sĩ, bọn em biết rồi ạ.”
Tôi nằm trên giường, lặng lẽ chờ đợi.
Bởi vì Chu Cầm sắp đến.
Quả nhiên, chưa đầy hai mươi phút sau, cánh cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.
Chu Cầm hùng hổ xông vào, trên mặt không có lấy một chút lo lắng hay quan tâm.
Bà giận dữ, mắt long lên sòng sọc như muốn phun ra lửa.
Thậm chí bà không liếc nhìn tôi lấy một cái, mà lao thẳng đến trước mặt Lâm Vi, chỉ tay vào mặt cô mắng xối xả.
“Chính là con tiện nhân này đã làm hư con gái tôi đúng không?!
Là nó xúi nó bịa chuyện trên mạng, làm mất danh tiếng của tôi!”
Lâm Vi bị mắng đến ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng lại, tức đến mức toàn thân run lên.
“Dì! Dì vừa đến đã chửi người ta là sao?!
Nếu không phải vì dì tiếc 50 tệ tiền phòng điều hoà, thì Giang Nguyệt có đến mức say nắng ngất xỉu không?
Dì đến không hỏi han con gái lấy một câu, chỉ biết mắng là sao?!”
“Say nắng?” Chu Cầm cười khẩy, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt đó, không hề giống ánh mắt của một người mẹ nhìn con gái, mà là như đang nhìn kẻ thù.
“Tôi thấy nó giả vờ thì có!”
“Giang Nguyệt! Tôi ra lệnh cho con, bây giờ! Lập tức! Ngồi dậy cho tôi!”
“Đi theo tôi đến trước mặt đám cư dân mạng đó mà xin lỗi!
Nói hết những gì con nói trước giờ là bịa đặt!
Nói rằng con cố tình diễn khổ để nổi tiếng!”
Bà lao đến giường bệnh, giơ tay định túm lấy tôi.
Tôi yếu ớt lùi người về sau, nước mắt lưng tròng.
“Mẹ… con thật sự rất nóng…”
“Nóng? Tôi thấy con giả chết là thoải mái nhất ấy chứ!”
Giọng nói của Chu Cầm sắc nhọn, chói tai, vang lên giữa căn phòng yên ắng khiến ai cũng phải chú ý.
Xung quanh đã có những bệnh nhân và người nhà tò mò vây lại, chỉ trỏ bàn tán.
“Đây là mẹ nó à? Sao lại thế này chứ?”
“Con bé môi trắng bệch ra rồi mà còn nói là giả vờ.”
“Chậc chậc, đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Nghe tiếng xì xào quanh mình, mặt Chu Cầm lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch.
Nhưng bà không hề dừng lại, ngược lại càng phát điên hơn.
Bà cho rằng tôi đang giả bệnh để làm bà mất mặt trước bàn dân thiên hạ.
“Còn giả vờ! Có tin hôm nay tôi đánh chết cái đồ con bất hiếu như mày không?!”
Bà giơ tay lên, định tát thẳng vào mặt tôi.
Đúng lúc đó, tôi lặng lẽ giơ điện thoại từ trong chăn lên.
Màn hình điện thoại quay thẳng vào khuôn mặt bà – đang vặn vẹo vì tức giận.
Trên màn hình, giao diện livestream đang chạy.
Lượng người xem đã vượt quá 500,000.
Trên màn hình, những dòng bình luận cuồn cuộn tràn ra như bão:
“Vãi! Bà mẹ độc ác!”
“Bà này điên rồi đúng không?! Bà ta định đánh người thật kìa!”
“Tôi báo cảnh sát rồi! Cũng gọi cho phòng bảo vệ trường luôn!”
“Làm tốt lắm em gái! Ghi lại hết bộ mặt thật của bà ta đi!”
Bàn tay đang giơ giữa không trung của Chu Cầm cứng lại.
Bà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay tôi,nhìn những dòng bình luận đang trôi không ngừng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cuối cùng, bà nhận ra —bà đã sập bẫy của tôi.
Tôi nhìn bà, tắt âm livestream, nhỏ giọng nói:
“Mẹ.”
“Đánh con đi mà!”
7.
Chu Cầm hoàn toàn đơ người.
Bà giơ tay lưng lửng giữa không trung, đứng bất động tại chỗ.
Môi run rẩy, không thốt ra nổi một từ.
Ngoài hành lang, vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Là giảng viên phụ trách và thầy cô bên phòng bảo vệ trường chạy tới.
“Em Giang Nguyệt, em không sao chứ?” — Giảng viên hỏi đầy lo lắng.
Ngay sau đó, hai nhân viên bảo vệ áp sát Chu Cầm từ hai bên.
“Chị là phụ huynh đúng không? Phiền chị giữ bình tĩnh và theo chúng tôi về văn phòng một chuyến.”
Chu Cầm như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, bắt đầu vùng vẫy như phát điên.
“Tôi không đi! Là nó! Là con tiện nhân đó hại tôi!”
“Là nó cố tình gài bẫy tôi! Tất cả các người đều bị nó lừa rồi!”
Bà ta gào thét điên cuồng, tiếng hét vang vọng khắp hành lang.
Nhưng vào lúc này, bất kỳ lời biện hộ nào của bà cũng trở nên vô nghĩa.
Bởi vì bộ mặt thật xấu xí đó, đã bị hàng chục vạn người nhìn thấy rõ mồn một.
Tôi tắt livestream.