Chương 4 - Quay Về Ngày Khai Giảng
Hộp tin nhắn riêng ngập tràn những lời quan tâm và phẫn nộ từ cư dân mạng.
“Cô gái ơi, chạy đi! Tránh xa mẹ cô ra!”
“Loại cha mẹ thế này quá đáng sợ! Đây là bạo hành tinh thần đấy!”
“Cô ơi! 50 tệ tôi gửi cho, cầu xin cô đổi sang ký túc xá có điều hoà đi!”
“Phải lôi hai người cha mẹ không có lương tâm này ra ánh sáng!”
Cư dân mạng hành động rất nhanh.
Chỉ dựa vào ảnh đại diện và tên của mẹ tôi trong nhóm gia đình,họ đã lần ra được tài khoản Douyin của bà.
Ảnh đại diện của Chu Cầm là một đóa mẫu đơn,tên tài khoản là “Năm tháng bình yên”.
Toàn là video khoe quần áo mới, túi xách hàng hiệu hoặc mấy câu triết lý sống.
Video mới nhất là bà mặc chiếc váy lụa ba ngàn, nhảy múa trong công viên.
Phần chú thích:
“Lòng hướng về ánh mặt trời, không sợ nỗi buồn. Phụ nữ phải biết yêu thương chính mình.”
Dưới video, đột nhiên xuất hiện hàng ngàn bình luận:
“Yêu bản thân? Con gái bà sắp chết vì nóng trong phòng 40 độ bà có biết không?”
“Mặc váy ba ngàn mà không nỡ cho con 50 tệ để bật điều hoà, bà là thi sĩ đấy à?”
“Giải thưởng ‘bà mẹ tồi tệ nhất năm’, chắc chắn thuộc về bà!”
“Còn nói lòng hướng mặt trời, tôi thấy lòng bà đen như mực thì có!”
Hàng vạn bình luận mắng chửi khiến Chu Cầm sững người, chưa kịp phản ứng.
Chỉ vài phút sau khi dư luận bùng lên, điện thoại của tôi reo vang.
Nhìn hai chữ “Mẹ gọi” nhấp nháy trên màn hình, tôi cười lạnh, rồi bấm nghe máy.
“Giang Nguyệt! Con giỏi lắm rồi đúng không?!”
Tiếng gào giận dữ của Chu Cầm vang lên ngay khi tôi bắt máy.
“Con dám bịa đặt bôi nhọ mẹ trên mạng à?! Hả?!”
“Sao con dám bôi xấu danh tiếng của mẹ?!
Mẹ nuôi con lớn bằng này là để con đối xử với mẹ thế à?!”
Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, giọng bình thản:
“Con không bịa đặt gì cả.”
“Con chỉ ghi lại cuộc sống hằng ngày thôi.”
“Còn cư dân mạng họ thấy sao, con không kiểm soát được.”
“Con…” Chu Cầm tức đến nghẹn lời.
“Con chờ đấy! Mai mẹ đến trường tìm con!
Mẹ muốn xem cái trường này dạy dỗ kiểu gì mà ra nông nỗi này!”
“Con lập tức xoá hết mấy thứ đó đi!
Rồi quay video xin lỗi!
Không thì sau này đừng mong mẹ cho đồng nào nữa!”
Nói xong, bà dập máy cái rụp.
Tôi nghe tiếng tút dài trong điện thoại, khoé môi càng lúc càng cong lên.
Đến trường hả?
Tốt thôi.
Tôi đang chờ đây.
Tôi sợ gì, chỉ sợ bà không dám đến.
5.
Vừa dập máy, tôi lập tức nhắn tin cho Lâm Vi – người đã chuyển ký túc xá từ lâu.
“Vi Vi, tớ cần cậu giúp một chuyện.”
Cô ấy trả lời ngay lập tức:
“Cậu nói đi! Có lên núi đao xuống biển lửa, tớ cũng không từ chối!”
Tôi kể cho cô ấy toàn bộ kế hoạch của mình.
Lâm Vi nghe xong, im lặng rất lâu mới nhắn lại một câu:
“Giang Nguyệt, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Làm như vậy rồi sẽ không còn đường lui nữa đâu.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh méo mó vì hơi nóng,
cảm giác như mình lại quay về buổi chiều năm ấy – mơ hồ, ngột ngạt, khó thở.
Tôi nhắn lại cho cô ấy:
“Vốn dĩ, tớ đã không còn đường lui từ lâu.”
Lâm Vi không khuyên nữa.
“Được, tớ giúp cậu.”
“Cần tớ làm gì, cứ nói.”
Sáng hôm sau, tôi tính toán thời gian mẹ tôi đi từ nhà đến trường.
Với cái tính nóng như lửa của bà, chắc chắn sẽ chọn chuyến tàu sớm nhất.
Đúng 10 giờ sáng, tôi canh chuẩn khoảnh khắc bà sắp bước vào cổng trường, rồi mở livestream.
Tiêu đề livestream lần này càng khiến người ta lạnh sống lưng:
“Ngày thứ 15 livestream giữa trời nóng – hình như… tôi bắt đầu bị say nắng rồi.”
Tôi không lộ mặt, ống kính vẫn chỉ quay sách vở trên bàn.
Nhưng tiếng thở gấp và những nhịp thở khàn, nặng nề của tôi lại truyền rõ ràng qua micro.
Khán giả trong livestream lập tức nhốn nháo.
“Chủ kênh sao vậy? Nghe giọng yếu quá!”
“Mau đi phòng y tế đi! Say nắng không đùa được đâu!”
“Có phải hôm qua bị mẹ chọc tức không? Nghe nói bà ta sắp đến trường tìm cô ấy rồi!”
Tôi cố gắng chịu đựng, dùng giọng yếu ớt như sắp lịm đi để nói:
“Không sao… tớ cố thêm chút nữa… mẹ sắp đến rồi… bà sẽ đưa tớ đi bệnh viện mà…”
Câu nói đó khiến cả phòng livestream bùng nổ thương cảm lẫn phẫn nộ.
“Trời ơi! Cô ấy vẫn đang chờ bà mẹ đó!”
“Đừng chờ nữa! Nếu bà ta thật sự quan tâm, đã không để con mình chịu nóng trong ký túc xá 40 độ suốt nửa tháng!”
“Ai có số điện thoại của trường chủ kênh học vậy? Gọi ngay cho giáo vụ đi!”
Đúng lúc đó, màn hình livestream rung lên dữ dội.
Tiếng hét hoảng loạn của Lâm Vi vang lên:
“Giang Nguyệt! Cậu làm sao vậy! Đừng dọa tớ mà!”
Sau đó, điện thoại tôi rơi xuống đất.
Màn hình tối sầm, livestream ngắt kết nối.
Tôi ngất xỉu trên nền nhà lạnh ngắt.
Màn kịch hay, vừa mới bắt đầu.