Chương 4 - Quay Về 15 Năm Trước
Ngay trước mặt mọi người, tôi lật đến trang đã đánh dấu và nhẹ nhàng nói: “Từ năm 15 tuổi đến ở nhà dì, tính đến năm nay là năm thứ bảy, tôi còn nợ dì 38.420 tệ, đợi sau khi tốt nghiệp tôi sẽ hoàn trả đầy đủ.”
Vừa dứt lời, Hứa Viên Viên đã không nhịn được mà hét lên: “Bảy năm mà chỉ tiêu có 38.420 tệ? Gạt người đấy à?”
“Học phí, sinh hoạt, tiền tiêu vặt, rồi cả chỗ ở, ăn uống—ít nhất cũng phải mấy chục vạn chứ!”
Cô ta nhíu mày, liếc nhìn sổ ghi chép trong tay tôi: “Cô ghi khống à?”
Từ ngày đầu tôi dọn đến nhà dì, tôi đã biết Hứa Viên Viên không thích mình.
Cô ta cảm thấy tôi chiếm mất không gian, chiếm luôn tình thương của mẹ.
Nên cô ta luôn nhằm vào tôi.
Cô ta làm bẩn căn phòng tôi vừa dọn sạch, chê đồ ăn tôi nấu rồi đổ thẳng vào thùng rác.
Tuy đa phần chỉ là những trò vặt vãnh, chưa từng gây tổn hại gì nghiêm trọng.
Tôi không tức giận, cũng không thấp kém đáp trả, chỉ bình thản nói: “Mọi thứ tôi đều đã tính rồi, tiền thuê nhà và sinh hoạt phí đều dựa theo giá thị trường địa phương hàng tháng.”
“Sở dĩ chỉ có ngần ấy là vì đã trừ đi học bổng của tôi, còn có thêm việc làm thêm…”
Tôi chưa nói hết câu thì đã bị dì cắt ngang.
Dì nhìn tôi với vẻ lúng túng: “Con à, đã đến nhà dì thì là người một nhà, ghi mấy cái này làm gì chứ.”
Dì vừa dứt lời, Hứa Viên Viên đã không chịu nổi nữa.
Cô ta giậm chân, mặc kệ sự có mặt của bác cả và gia đình, tức tối nói:
“Ai là người một nhà với cô ta chứ? Mẹ chẳng phải luôn nói con là đứa con gái duy nhất à?”
“Nhà mình đối xử với cô ta tốt lắm rồi, cô ta nên thấy may mắn đi, đổi lại là người khác thì khổ cỡ nào không biết nữa.”
“Con bé mồ côi nghèo hèn không cha không mẹ mà còn ra vẻ, con không hiểu vì sao mọi người lại cứ bảo vệ cô ta.”
Đấy, đó chính là vị trí thật sự của tôi trong nhà dì. Trong ba người, tôi là kẻ không ai ưa nhất.
Vì vậy Hứa Viên Viên mới dám không kiêng nể gì mà nói ra những lời làm đau lòng tôi như thế.
Nghe những lời đó, chị họ tức điên, định xông lên cãi lý, nhưng bị bác gái kéo lại.
Lúc này, dì bất ngờ quát lớn với Hứa Viên Viên: “Con im ngay cho mẹ! Cũng tại mẹ chiều hư con quá, mới khiến con trở nên như bây giờ!”
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Dì nằm trên giường, quay sang tôi cười bất đắc dĩ: “Miệng con bé Viên Viên hay nói bậy, Thanh Hoan đừng chấp nó nhé. Dì nào cần con trả tiền, chỉ cần con sống một đời bình an, hạnh phúc, thì dì cũng coi như không thẹn với đứa em trai đã mất.”
Dì tỏ vẻ hiền từ, nói với tôi đầy thâm tình: “Bây giờ nhiệm vụ của con cũng như Viên Viên, là phải học hành cho tốt, đừng nghĩ mấy chuyện đâu đâu nữa.”
Không hiểu sao, giọng dì lúc đó lại có vẻ gượng gạo.
Nếu chưa từng trải qua đời trước, có lẽ khi nghe những lời này tôi sẽ rất cảm động, sẽ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được chấp nhận là người trong gia đình.
Nhưng những gì từng xảy ra kiếp trước, lại rõ ràng nhắc tôi rằng: huyết thống là điều không thể cắt đứt.
Dù tôi có cố gắng đến đâu, trong lòng dì tôi cũng không bằng nổi một ngón tay của Hứa Viên Viên.
Đã như vậy, thì tôi cần gì phải cố chấp nữa?
Trả lại số tiền tôi đã nợ suốt những năm qua chúng tôi coi như không ai nợ ai, từ nay cũng không cần ràng buộc nhau nữa.
Tôi khẽ nhếch mép, vừa định nói điều gì đó thì quyển sổ trong tay đã bị bác cả giật mất.
“Anh cả, xem cái sổ đó làm gì, anh nên quan tâm đến em hơn chứ.”
Thấy bác cả cầm lấy cuốn sổ, dì tôi liền hét to, âm lượng tăng vọt như một con gà bị bóp cổ.
Sắc mặt dì trắng bệch, không biết là vì đau hay vì hoảng.
Phản ứng của dì lúc đó khiến tôi bỗng thấy có gì đó… rất không ổn.
Nhưng bác cả lại làm ngơ trước lời của dì.
Ông lật từng trang trong sổ ghi chép, nhìn những ngày tháng và nội dung ghi lại, sắc mặt ngày càng âm trầm, khí thế trên người cũng tụ lại đến đáng sợ.
Khi lật đến trang cuối cùng, ông không kìm được cơn giận, lập tức ném thẳng cuốn sổ vào mặt dì.
Hành động này của bác khiến tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Hứa Viên Viên ngẩn ra hai giây rồi gào lên đầy sửng sốt: “Bác, bác già rồi hồ đồ rồi à!”
“Dựa vào đâu mà bác đánh mẹ cháu? Mẹ cháu rốt cuộc sai ở chỗ nào?”
“Cho dù bác có muốn bênh vực Hứa Thanh Hoan cũng không cần làm quá như vậy chứ?
Nhà cháu nuôi một đứa mồ côi, mà còn nuôi thành ra cái dạng gì thế này?”