Chương 3 - Quay Về 15 Năm Trước
Trong mắt người ngoài, rõ ràng là tôi cầm hóa đơn viện phí, chạy lên chạy xuống trong bệnh viện.
Cũng là tôi bận bịu không ngơi tay để hỏi bác sĩ tình hình bệnh của dì, hỏi cả những điều cần chú ý khi chăm sóc.
Tôi – đứa cháu gái – lại hiếu thuận hơn cả con ruột.
Sự thiên vị của dì thật đáng xấu hổ.
Tự hỏi lòng, nếu họ bị thương, họ cũng mong được ai đó chăm sóc như tôi vậy.
Chứ không phải cả nửa ngày sau con cái mới lò dò đến viện.
Dì và em họ vẫn chưa nhận ra thái độ của những người xung quanh đã bắt đầu thay đổi.
“Trời ơi mẹ, mẹ đừng lo cho con nữa, mẹ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, con lo muốn chết luôn ấy.”
“Nếu không phải vì bận học, không xem điện thoại, thì con đã đến bệnh viện từ sớm để chăm sóc mẹ rồi.”
Nghe thì hay, nhưng từ lúc vào phòng tới giờ, cô ta còn chẳng buồn rót cho mẹ ruột một ly nước.
Chỉ có điều, cái vẻ mặt thành khẩn kia lại vô cùng giống dáng vẻ của một học sinh chăm ngoan, ngày ngày chỉ biết học hành không màng thế sự.
Nếu không phải chúng tôi đã xem được bài đăng trên mạng xã hội của cô ta, chắc cũng đã bị lừa.
Sắc mặt bác cả càng lúc càng u ám. Đến muộn đã đành, còn nói dối gạt người.
Ông là một giáo viên, điều ông ghét nhất chính là loại hành vi như vậy.
Vốn dĩ ông đã không ưa gì Hứa Viên Viên, giờ lại càng thêm chán ghét.
Bác gái là người nóng tính, không như bác cả biết nhịn. Bà trực tiếp nói với dì tôi:
“Chị bị tai nạn lâu như vậy rồi, mà con bé đến tận bây giờ mới vác mặt tới bệnh viện.
Trường với viện cách nhau bao xa chứ?”
“Có lòng hay không, chẳng phải nhìn cái là biết ngay sao?”
“Chưa kể, Thanh Hoan ở đây bận rộn từ sáng tới giờ còn chưa được ngồi xuống uống ly nước. Chị không lo cho nó, mà lại đi lo cho con bé Viên Viên chẳng làm gì cả, đầu óc chị có vấn đề à?”
Lời của bác gái tuy thô nhưng lại đầy lý lẽ, nói vài câu mà khiến mặt dì tôi tái xanh.
Lúc này, dì mới chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.
Nhưng dì còn chưa kịp nói gì, Hứa Viên Viên đã nhảy dựng lên:
“Thì cô ấy chăm sóc mẹ tôi chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
“Ba cô ấy chết sớm, không phải mẹ tôi đã cực khổ nuôi lớn cô ấy à? Giờ cô ấy bỏ chút sức thì có sao?”
“Buồn cười thật đấy, tiền nhà tôi đâu phải từ trên trời rơi xuống, sao phải nuôi cái đứa ăn bám?”
Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy ngạo mạn, khinh thường nhìn tôi.
Những lời này, từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều lần.
Cả căn phòng im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Dù lời của Hứa Viên Viên nghe không dễ chịu, nhưng đúng là sự thật.
Năm tôi học xong cấp hai, ba mẹ tôi trên đường đến dự lễ tốt nghiệp của tôi thì bị một tài xế say rượu tông phải, qua đời tại chỗ. Từ đó tôi trở thành trẻ mồ côi.
May mà dì cưu mang, cho tôi một chỗ ở. Tuy trong nhà dì, tôi ngày ngày phải làm việc nhà, giặt giũ, nấu nướng, cũng không được mặc đồ đẹp như Viên Viên, không có tiền tiêu vặt.
Nhưng tôi chưa từng oán hận. Tôi biết dì không nợ gì tôi cả.
Dù tôi có bỏ công sức lao động, nhưng dì đã cho tôi chốn dung thân, cho tôi được tiếp tục học hành.
Vì thế, cho dù kiếp trước tôi đã chăm sóc dì suốt 15 năm, cuối cùng lại bị dì dùng 5 vạn đồng sỉ nhục và đuổi đi, tôi cũng không hề oán hận.
Chỉ thấy bản thân thật đáng thương, khi cố chấp muốn có được thứ không thuộc về mình.
Vì dì có ơn nuôi dưỡng, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện trả thù.
Kiếp này, sông ra sông, đường ra đường.
Tôi sẽ không vì căn nhà đó mà dốc lòng phụng dưỡng nữa.
Nhưng khi đi làm rồi, tôi sẽ từ từ trả lại món nợ mà dì đã cưu mang tôi.
Tuy nhiên, vẫn nên tính toán rõ ràng từ đầu, tốt nhất là làm trước mặt họ hàng, để sau này khỏi phải dây dưa kiện tụng.
Tôi không còn im lặng như trước, mà gật đầu.
“Viên Viên nói không sai, dì tốt với tôi thế nào, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tôi thấy sau khi nói xong câu đó, gương mặt dì lộ rõ vẻ hài lòng.
Hứa Viên Viên cũng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, như một con công khoe mẽ rực rỡ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ ghi chép.
Dì như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức cứng đờ.