Chương 2 - Quá Khứ Kiếp Trước Và Những Đứa Con Giả Mạo
Tôi và mẹ lập tức cảm thấy như đang đối mặt kẻ địch mạnh.
Thấy ba sắp không kiềm lòng được mà đi nhận thân,
tôi nhanh tay lao vào lòng Đường Hân trước một bước:
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi! Ba đã đợi chị lâu lắm rồi đấy!”
“Chắc sắp tới ba sẽ đưa chị đi xét nghiệm ADN, chị đừng giận ba nhé, chẳng qua là ba từng gặp quá nhiều kẻ lừa đảo thôi mà…”
Sự hiểu chuyện và lương thiện của tôi khiến ba tôi cũng cảm động rưng rưng.
“Có được đứa con gái ngoan như Yêu Yêu là phúc phận lớn nhất đời ba.”
Tôi khẽ nhếch môi cười — kỹ năng quan sát sắc mặt người khác mà tôi rèn luyện khi ôn thi công chức kiếp trước, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Thấy ba tôi cười mãn nguyện, tôi càng cố gắng thể hiện:
“Chị ơi, chắc mấy năm nay chị vất vả lắm nhỉ? Huhuhu em thương chị lắm…”
Cứ mỗi lần Đường Hân định mở miệng, tôi lại kéo tay chị ta luyên thuyên không ngừng.
Chị ta muốn ngồi cạnh ba tôi, tôi liền chen vào giữa, chiếm lấy sự chú ý của ba.
Cuối cùng Đường Hân chịu hết nổi, tức giận đẩy tôi ra:
“Ba, thật ra mấy năm trước con đã đến tìm ba một lần rồi.”
“Là con bé Đường Yêu Yêu này chưa hỏi han gì đã bảo con là kẻ lừa đảo, nếu không phải nó phá ngang, có khi chúng ta đã sớm nhận lại nhau rồi.”
Thấy tôi cố tình ngã nhào ra đất, Đường Hân cười lạnh:
“Con trà xanh kia đừng diễn nữa, tôi đến là để vạch mặt cô đấy!”
Cô ta tưởng ba tôi sẽ mù quáng tin mình.
Nhưng sau ba giây im lặng chết chóc, ba tôi tức giận gầm lên:
“Đồ vô giáo dục, sao con có thể đối xử với Yêu Yêu như vậy? Con căn bản không biết mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì!”
“Nếu có trách thì trách mẹ con năm đó đã dẫn con bỏ trốn, con dựa vào đâu mà trách móc con gái bảo bối của ba?”
Cảm nhận được cơn giận của ba,
tôi nhịn cười, cố vắt ra vài giọt nước mắt, ôm lấy chân Đường Hân nói tiếp cho đủ màn kịch:
“Không trách chị đâu, em biết chị không thích em, cảm thấy em đã chiếm vị trí vốn thuộc về chị.”
“Em sẽ cố gắng để chị chấp nhận em, chị đừng ghét em nữa được không?”
Một màn giả vờ thân thiết đầy dối trá khiến ba tôi mềm lòng ngay tức khắc.
Ông ôm tôi vào lòng, thương xót nói:
“Con yên tâm, dù Đường Hân có trở về, con vẫn luôn là đứa con gái ba yêu thương nhất.”
Tôi dụi má vào má ba, vừa khóc vừa lén nhét chiếc thẻ đen không giới hạn vào túi.
Đường Hân tức đến nghiến răng nghiến lợi, lời chửi đến cửa miệng mà vẫn phải nuốt ngược vào bụng.
Nhìn thấy trong mắt Đường Hân tràn đầy uất hận,
tôi biết —
cuộc chiến không tiếng súng này, chính thức bắt đầu rồi.
Quả thật “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Tôi linh hoạt vận dụng năng lực thu thập thông tin hồi ôn thi công chức, rất nhanh đã ghép được toàn bộ lý lịch của Đường Hân.
Năm xưa bạch nguyệt quang ôm bụng chạy trốn, là vì bà ta tìm được một người đàn ông giàu hơn để thế chỗ.
Kết quả, gã đàn ông kia ong bướm đầy trời bên ngoài, chẳng bao lâu sau bạch nguyệt quang tức giận mà chết, còn Đường Hân vì không có quan hệ huyết thống nên bị đuổi ra khỏi nhà.
Biết được ba tôi đã trở thành đại lão giới Kinh Thành, cô ta một lòng muốn nhận lại người thân để quay về giới hào môn.
Sau khi thất bại lần đầu, cô ta kiên nhẫn ẩn mình, cố ý chờ đến lúc trưởng thành rồi mới xuất hiện nhận cha.
Tôi âm thầm lắc đầu — xem ra tôi vẫn đánh giá thấp dã tâm của Đường Hân rồi!
Thời gian này, vì tận mắt chứng kiến thủ đoạn “trà xanh của tôi, nên Đường Hân cũng bắt đầu thay đổi chiến lược.
Một mặt giả vờ thân thiết với tôi, mặt khác tích cực tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ để tạo dựng hình ảnh, mong len chân vào giới thượng lưu.
Tôi không lộ sắc mặt, âm thầm tung thân thế thật sự của cô ta ra ngoài.
Muốn tranh giành với tôi? Trước hết phải xem bản lĩnh của mình đến đâu đã!
Quả nhiên, dưới sự thổi gió thêm lửa của tôi và mẹ, càng lúc Đường Hân càng nóng lòng thể hiện, thì người trong giới càng chán ghét cô ta:
“Mẹ Đường Hân chẳng phải là loại đàn bà hám tiền sao? Nếu ba ruột cô ta không phát tài, thì Đường Hân đời nào chịu về nhận họ hàng.”
“Còn vọng tưởng chen chân vào thay thế Đường Yêu Yêu – tiểu thư thật sự, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Không ai coi trọng cô ta, mà cô ta cũng chẳng biết ngượng.
Mang giày cao gót thì hoặc là té, hoặc là trẹo chân.
Chưa từng thấy mặt mũi xã hội khiến cô ta vừa mở miệng là bị chê cười.
Cuối cùng còn đắc tội với đối tác làm ăn của ba tôi, khiến ba mất mặt không ít.
Đến cả ba tôi cũng bắt đầu chán ghét cô ta, bảo cô đừng ra ngoài gây mất thể diện nữa.
Thế nhưng gương mặt giống bạch nguyệt quang lại là át chủ bài của Đường Hân.
Mỗi khi gây họa, cô ta lại rưng rưng lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương:
“Ai bảo mẹ con mất sớm, từ nhỏ con không ai nương tựa, cũng không được học hành tử tế, cái gì cũng không biết…”
Chỉ cần cô ta khóc, ba tôi lại mềm lòng:
“Cầm lấy thẻ này mà xài, muốn học gì thì tự mình chọn, ba tuyệt đối không để con gái của ba và Uyển Như phải chịu khổ.”
Thấy những thứ vốn thuộc về tôi bị Đường Hân chia phần,