Chương 1 - Quá Khứ Kiếp Trước Và Những Đứa Con Giả Mạo
Việc đầu tiên mẹ tôi làm sau khi tái giá với đại lão giới Kinh Thành, là vung tay chi cả nghìn tỷ tiền âm phủ, đứng trước mộ tôi mà bí mật thương lượng với Diêm Vương:
“Cầu xin Diêm Vương để con gái tôi được đầu thai lại vào bụng tôi, lần này tôi sẽ để nó làm thiên kim hào môn, cả đời nằm không hưởng phúc!”
Bởi vì kiếp trước, tôi cật lực ôn thi công chức, thức đêm đến mức đột tử, mẹ tôi vô cùng tự trách:
“Tất cả là do tôi không có bản lĩnh, khiến con gái bị hoàn cảnh vắt kiệt đến ch/t.”
Bà thề sẽ tự mình lăn lộn thành đời đầu phú quý, rồi mới để mẹ con tôi đoàn tụ.
Diêm Vương bị sức mạnh đồng tiền của bà lay động, quyết định đích thân đưa tôi trở lại bụng mẹ.
Thế nhưng ngay trước khi tôi đầu thai, ông ta bỗng thần bí ghé sát lại thì thầm:
“Khuyên cô nằm ngửa cũng phải cảnh giác! Bạch nguyệt quang của cha cô có một đứa con gái riêng lưu lạc bên ngoài, sau này cô ta sẽ hại ch/t mẹ cô, cướp đi mọi thứ thuộc về cô.”
Tôi lập tức phun hết canh Mạnh Bà.
Nằm gì mà nằm, vì để giữ lấy số mệnh giàu sang khó nhọc lắm mới có được, bản vương này phải tiếp tục quay lại bụng mẹ mà lăn xả!
Thế là sau này, khi đứa con gái riêng tìm đến nhận thân,
tôi phun núm ti, dùng tiếng trẻ con phát lệnh:
“Con lừa ở đâu đến, cút khỏi ổ của bà ngay!”
Vệ sĩ lập tức xuất trận, chưa tới hai giây đã trói gọn con gái riêng tên Đường Hân.
Đường Hân méo miệng, trợn mắt sững sờ:
“Tôi có thể làm xét nghiệm ADN, tôi thật sự là con gái của Đường Lập Xuyên!”
Vệ sĩ cười rần rần:
“Năm mươi đứa giả mạo trước cũng nói y chang vậy, đồ lừa đảo, ít ra cũng đổi câu thoại đi chứ.”
Đường Hân vừa mù mịt vừa vùng vẫy:
“Gì mà năm mươi đứa giả mạo? Tôi là con ruột thật mà!”
“Dám đắc tội với tôi, các người sẽ hối hận đó, mau thả tôi đi gặp ba tôi!”
Nhưng đám vệ sĩ cười còn dữ hơn.
Đường Hân không biết, kiếp trước tôi là vương giả thi công chức!
Khi những đứa trẻ khác còn đang nhào lộn trong nước ối, tôi đã biết dùng tiếng trẻ con nhắc mẹ:
“Mẹ, có con gái riêng xuất hiện, xử nó đi!”
Nhờ Diêm Vương nhắc nhở, mẹ con tôi đã sớm thu gom một trăm bé gái có nét giống bạch nguyệt quang.
Sau khi huấn luyện thống nhất, đứa giả mạo đầu tiên đã quỳ trước cửa nhà họ Đường:
“Ba ơi, con là con gái ruột thất lạc bên ngoài của ba nè!”
Nhìn thấy khuôn mặt hao hao bạch nguyệt quang đó,
ba tôi vui mừng khôn xiết, lập tức tặng ngay một rương vàng.
Nhưng chưa được hai ngày, kết quả xét nghiệm ADN đã giáng cho ông một cái bạt tai đau điếng.
“Quá to gan, dám lừa tới đầu tôi luôn à!”
Mẹ tôi không những không giận, còn giả vờ rộng lượng an ủi ba:
“Chồng à, nếu thật có đứa con như vậy, em nhất định sẽ xem nó như con ruột mà đối xử.”
Ba tôi cảm động trước sự dịu dàng của mẹ, chuyển ngay năm chục triệu tiền tiêu vặt cho bà.
Tôi nắm bắt thời cơ, bò lên vai ông, đáng yêu nhắc nhở:
“Ba ơi, đám lừa đảo muốn lừa tiền ba đó!”
Trái tim từng bị đám hàng giả làm tổn thương của ông, lập tức được tôi – hàng thật giá thật – chữa lành.
“Mới một tuổi mà đã hiểu chuyện vậy sao? Yêu Yêu của chúng ta đúng là thần đồng, phải nuôi dạy thật tử tế!”
Quỹ giáo dục dành riêng cho tôi, âm thầm được thành lập từ ngày hôm đó.
Tôi khẽ cong môi cười thầm.
Ba tôi bị yếu tinh trùng bẩm sinh, mãi không có con.
Mẹ tôi phải thụ tinh nhân tạo tới lần thứ mười hai mới mang thai được tôi.
Bà đã cố gắng như vậy, tôi càng không thể kéo chân sau của mẹ.
Chẳng bao lâu sau, kẻ giả mạo thứ hai, thứ ba do tôi sắp xếp cũng lần lượt ra sân.
Ba tôi không nói gì, chỉ yên lặng sai quản gia đưa đi làm giám định ADN.
Hồi xưa ôn thi công chức thì có chiến thuật “biển đề”.
Giờ đây, tôi có “chiến thuật biển người”.
Khi sắp xếp đến kẻ giả mạo thứ ba mươi, đám vệ sĩ đã có thể thuần thục trói người rồi lôi đi, căn bản chẳng cần báo lại cho ba tôi biết.
Thấy Đường Hân lại thất bại trong việc nhận cha như dự đoán, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười đầy ăn ý — thành công quả nhiên chỉ thuộc về người có chuẩn bị.
Nhưng hai mẹ con tôi chưa từng lơi là, luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của Diêm Vương, tiếp tục thi triển chiến thuật biển người.
Cho đến khi chúng tôi lần lượt sử dụng hết một trăm đứa giả mạo, còn tôi thì lớn lên dưới sự cưng chiều của cả nhà họ Đường, đến năm bảy tuổi.
Đường Hân đã trưởng thành quay trở lại.
Lần này, cô ta cầm theo tín vật của bạch nguyệt quang, phá vây tiếp cận thẳng ba tôi:
“Ba! Con thật sự là con gái ruột của ba mà!”
Cô ta lần lượt lấy ra ảnh chụp của bạch nguyệt quang, thư tay, còn có cả giấy khai sinh.
Thêm vào đó, cô ta đã trưởng thành, nét mặt giống bạch nguyệt quang đến kỳ lạ.
Ba tôi ngắm cô ta vài giây, mắt dần dần đỏ hoe:
“Con bé này chắc chắn không phải đồ giả… nó giống hệt Uyển Như, như đúc từ cùng một khuôn ra…”