Chương 2 - PHÙNG XUÂN NHI

4.Người mời ta chính là Khương gia ở Kinh thành. Khương gia có hai vị tiểu thư, trưởng nữ Khương Minh Châu mười sáu tuổi, thứ nữ Khương Bảo Nhi mười ba tuổi. Người vợ cả đã ra đi vì bệnh tật vào ba năm trước, lại sợ mẹ kế ức hiếp hai cô con gái nên chủ quân Khương Tạ Xuyên của Khương gia không đi thêm bước nữa. Trước khi ta gặp hai vị tiểu thư của Khương gia, vị chủ quân Khương gia hiền hoà vừa chắp tay vừa nói trong áy náy:“Trưởng nữ Khương Minh Châu tính tình trầm ổn an tĩnh, không khiến ta phải nhọc lòng.”“Chỉ là đứa nhỏ kia tính tình kiêu căng, cô nương phải tốn nhiều tâm tư.”Ta gật gật đầu:“Cô nương tính tình kiêu căng cũng không phải điều gì xấu, vẫn hơn là tính tình như tượng đất mặc cho người ta nắn bóp.”Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng lách cách từ rèm châu treo trước hành lang. Là Khương Bảo Nhi ở bên ngoài nghe lén, nghe thấy cha nói xấu mình thì lập tức không vui. Liên tiếp ba ngày trời, nàng cáo bệnh không tới.“Cô cô đừng chấp nhặt với muội muội này của ta, nói ra không sợ cô cô chê cười, ta cũng không muốn vào cung nhưng tốt nhất là ta được tuyển vào. Tính tình của Bảo Nhi quá xốc nổi, chỉ sợ ngày sau tiến cung gặp phải rắc rối.”Khương Minh Châu hi vọng bản thân có thể vào cung, luôn học lễ nghi quy củ rất nghiêm túc.“...... Phùng cô cô, ta nghe nói Hoàng Hậu nương nương là thanh mai trúc mã với Bệ hạ phải không?”Khương Minh Châu cũng không che giấu được ngưỡng mộ từ sâu trong đáy mắt.“Ta nghe nói khi Bệ hạ vẫn còn là một Hoàng tử không được coi trọng, khi ấy Hoàng hậu nương nương vẫn còn là thư đồng của Công chúa, có thể tự do đi lại trong cung, thường đưa chút đồ ăn cho Bệ hạ.”“Thậm chí nàng còn liều chet canh giữ ở Thương Lộ cung, sợ người khác xuống tay với Bệ hạ tuổi đang còn nhỏ, dù là một chén cháo hay một chén cơm nàng đều tự mình thử độc rồi mới đưa cho Bệ hạ ăn.”“Sau khi Bệ hạ đăng cơ, cũng không quên những ngày tháng khốn khó bên nhau, rốt cuộc hai người cũng trở thành phu thê.”Ta không nhịn được mà bật cười. Khương Minh Châu e là phải thất vọng rồi.“Cô nương nếu như muốn tiến cung, tuyệt đối không thể ở trước mặt nương nương nhắc tới thanh mai trúc mã, cũng đừng bàn tán về quá khứ của Bệ hạ.”Khương Minh Châu khó hiểu hỏi:“Tại sao?”Bởi vì chuyện xưa thanh mai trúc mã của Từ Uyển Trinh cùng Dung Thích thực ra lại là quá khứ của ta và Dung Thích.Khi đó ta vào cung được nửa năm, giặt quần áo ở Hoán Y Cục. Mùa đông liên tiếp mười ngày không có nắng, làm hỏng chuyện của Thuần Quý Nhân. Khi đó ta còn chưa hiểu quy củ trong cung, cười làm lành nói do thời tiết không được tốt. Ma ma trong cung Thuần Quý Nhân giơ tay tát xuống một bạt tai, phạt ta quỳ ở trên đường lớn bốn tiếng đồng hồ. Ngày ấy tuyết rơi rất lớn, tuyết dưới chân cứ tan rồi lại đóng băng. hai canh giờ trôi qua, eo ta đã đông cứng đến không còn cảm giác. Chính mẫu phi của Dung Thích, cũng là Nhu Quý Phi thấy ta đáng thương nên đã dừng kiệu đưa ta vào ở Thương Lộ Cung, để ta làm chút việc vặt tưới cây quét nhà. Nhưng vận may như vậy cũng không kéo dài được bao lâu.Nguyên Tiêu năm thứ hai, không hiểu vì sao Thương Lộ Cung bị Hoàng Đế ghét bỏ chỉ trong một đêm. Nhu Quý Phi và Dung Thích đều bị giam cầm trong Thương Lộ Cung. Trong những ngày này, những phi tần luôn đối đầu cung Nhu Quý Phi tranh thủ cơ hội giẫm đạp lên bọn họ, điều cả cung nữ lẫn thái giám rời đi. Bữa cơm trưa, Thương Lộ Cung im ắng như ch-ết.Ta bưng cháo loãng cùng màn thầu, cẩn thận gõ cửa. Kỳ thực ta rất sợ, bởi vì Bệ hạ mới ban tội ch-ết cho hai cung nữ hầu hạ bên cạnh Nhu Quý Phi.Phòng ngủ lạnh lẽo như hầm băng, Dung Thích nửa quỳ nửa ghé đầu vào trước giường giống hệt con thú nhỏ cảnh giác bảo vệ mẫu thân. Hắn vừa bẩn vừa gầy, hoàn toàn không giống đưa bé đã từng rúc trong lồng ngực Nhu Quý phi làm nũng. Thấy ta bưng đồ ăn tới, trong đáy mắt Dung Thích không hề giảm bớt đề phòng, lại theo bản năng nuốt nuốt nước miếng:“Ngươi là ai? Sao lại không đi đi?”Ta quỳ trên mặt đất, đưa cơm canh dâng tới đỉnh đầu:“Nô tỳ Phùng Xuân Nhi, ba tháng trước đã được Quý Phi nương nương cứu trên đường lớn.”Dung Thích sợ đồ ăn có độc nên hắn không dám ăn. Ta cắn một miếng màn thầu, lại uống thêm một ngụm cháo, lúc này hắn mới dám động vào. Dung Thích quỳ gối trước giường, đưa cháo tới gần, nhỏ giọng cầu xin:“Mẫu phi, người ăn đi, Dung Thích không đói bụng.”Màn giường mờ ảo che đi người trên giường không chút sức sống. Hoàng Đế không chịu gặp mặt nàng lần cuối, Nhu Quý Phi chỉ được trang điểm qua loa rồi đưa đi hạ táng. Dung Thích ôm chân cung nữ, không cho các nàng đưa mẫu phi đi.“Quý Phi nương nương ở đây không được vui vẻ, điện hạ hãy để nàng đi đi thôi.”Dung Thích ngơ ngẩn một lát rồi buông lỏng tay, hắn trông thấy ta như thấy được cọng rơm cứu mạng:“Xuân Nhi tỷ tỷ, tỷ dẫn ta đi gặp Phụ hoàng đi! ta muốn hỏi Phụ hoàng, mẫu phi ta phải chịu rất nhiều uất ức! Nhất định là có hiểu lầm!”Đôi chân bị thương ở trên đường lớn chỉ vì một lời biện minh vẫn còn chưa khỏi hẳn, ta kéo Dung Thích lại:“Điện hạ, dù là hiểu lầm hay uất ức cũng đều không quan trọng.”Làm sao Dung Thích lại không hiểu đạo lý này cho được? Chỉ là hắn hận chính bản thân mình vô dụng chẳng thể làm gì.Một đêm kia là Kinh trập*, Kinh thành nổi lên mưa rền sấm dữ. Thương Lộ Cung như chiếc thuyền đơn độc giữa cơn mưa bão, con thú non lạc mẹ nép trong lồng ngực ta gào khóc rất lâu rất lâu. Lâu đến mức nước mắt đã thấm đẫm vạt áo của ta, niềm chua chát ẩn nhẫn len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng của ta. Dung Thích sợ tối cũng sợ sét đánh, hắn gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của ta, trong lúc mơ màng cũng không quên yêu cầu ta đồng ý với hắn. A tỷ Xuân Nhi, mãi mãi sẽ không rời xa Dung Thích.Bệ hạ muốn gặp hắn, Dung Thích lại sợ hãi không biết Phụ Hoàng muốn xử lý hắn như thế nào. Ta giúpì hắn rửa mặt chải đầu, sửa soạn lại y quan.“Khi Nhu Quý Phi rời đi có từng nói điều gì không?”Dung Thích nói, mấy ngày trước mẫu phi còn mắng Phụ hoàng phụ bạc! Cùng với phi tần hãm hại nàng. Ta vuốt lại tóc rối trên trán hắn, nhìn thấy cây đàn đã từng bầu bạn cùng Nhu QUý Phi đang đặt dưới bậu cửa sổ:“Điện hạ nhớ kỹ nhé, trước khi Quý Phi nương nương rời đi đã gảy đàn đến rơi lệ, chưa từng nói qua điều gì.”Dung Thích cái hiểu cái không gật gật đầu. Hắn rất thích khóc, nhưng cũng rất thông minh. Khi biết Phụ hoàng muốn giáng chức hắn đưa ra ngoài Ung Châu cách xa ngàn dặm, Dung Thích hiểu được vẻ mặt của Phụ hoàng khi nghe tới tiếng đàn, không cầu xin cũng chẳng oán trách. Hắn chỉ ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ:“Ung Châu rất xa sao, Thích Nhi còn có thể gặp lại Phụ hoàng hay không?”Ta nghĩ, ngay từ lúc ấy, Dung Thích đã hiểu rõ con đường mà hắn phải đi là như thế nào.Bảy ngày sau khi Nhu Quý Phi mất, Thuần Quý Nhân được thăng lên làm Thuần Phi, Dung Thích được đưa cho nàng nuôi dưỡng. Thuần Phi cũng không thích Dung Thích, vẫn luôn khắt khe với hắn. Thức ăn ôi thiu, quần áo mỏng manh. Nhưng ta vẫn thường đem thức ăn của mình đưa cho hắn. Trong cung phát quần áo ấm mùa đông, ta tháo lớp bông bên trong cũng miễn cưỡng để hai người không ch-ết cóng. Vì mạng sống, Dung Thích không thể không lấy lòng Thuần Phi . Sau khi Thuần Phi bị bệnh, Thái y nói muốn dùng sương sớm làm thuốc.Tiết trời cuối thu, hắn có thể nhẫn nhục chịu đựng quỳ một đêm trên đài chiêm tinh, thành tâm cầu xin một mâm sương sớm cho Thuần Phi. Là ta đã xoa tay, thức trắng đêm ở bên cạnh hắn. Ngay cả Hà cô cô đôi xử với ta rất tốt, trước khi rời cung còn thở dài mà khuyên ta:“Xuân Nhi, nô tài thông minh đều chọn chủ tử tốt. Nếu như ngươi đã trả hết nợ ân tình rồi thì cũng nên lo chuyện chung thân đại sự của chính mình đi thôi.”“Sau này trở về Túc Châu tìm một gia đình tốt rồi kết hôn, an ổn sinh sống, đừng mơ mộng viển vông.”Hà cô cô không biết, ta đã dự tính kế hoạch.Khi vừa mới vào cung, ta muốn tích cóp vài chục năm tiền công, chờ tới khi được ân chuẩn rời khỏi cung, ta cũng sẽ mua một căn nhà nhỏ như Hà cô cô vậy, còn mua thêm một chiếc giường gỗ hoa lê, thêm một chiếc bàn nhỏ đủ để đặt một món mặn một món canh, ta sẽ không phải ngủ trên chiếc giường tập thể chẳng thể duỗi chân, cũng sẽ không phải bưng chén ngồi ăn cơm ở bậc thang.Ta cũng không mơ tưởng hão huyền thứ gì. Chỉ là ngày đó Dung Thích khóc lóc thương tâm như vậy, khiến ta nhớ lại năm mình mười ba tuổi cũng bị cha mẹ bỏ rơi, nền đất giữa trời phủ đầy tuyết trắng đã len lỏi mầm bệnh cho cho chính bản thân ta. Khi ấy ta cũng khóc lóc mãnh mãnh liệt như vậy, nhưng ven đường người đến người đi cũng không có ai dùng lại vươn tay ra giúp ta lau khô những giọt nước mắt.Nhưng quả thực tích cóp tiền rất khó khăn, so với người khác ta đều giặt nhiều quần áo hơn, cũng làm thêm chút việc may vá. Nhưng một trận bệnh nặng của Dung Thích đã tiêu hết số tiền để mua chiếc giường gỗ hoa lê.Ta lén lút Dung Thích viết một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép tiền được bên trên ban thưởng cùng tiền công, hết viết lại vẽ. Nhưng khi nhìn đến hai chữ “Dung Thích” lại cảm thấy cần làm việc một năm lại thêm một năm nữa. Dung Thích nhìn thấy cuốn sổ, muốn chơi xấu liền sáp lại bên cạnh ta.“Mẫu hậu đang chuẩn bị tuyển phi cho các ca ca, nhưng ta thiếu nợ a tỷ nhiều thế này chỉ có thể bán mình cho a tỷ để gán nợ thôi.”“Điện hạ có nhìn trúng cô nương nào không?”“Các nàng nhìn thấy ta chướng mắt, ta cũng chướng mắt các nàng, Dung Thích mãi mãi chỉ thích một mình a tỷ thôi.”Một lời nói thích kia khiến cho lòng ta run rẩy vô cớ. Ở chốn không người hắn vẫn gọi ta là a tỷ. Hắn đã mười bảy tuổi, ở cái tuổi này nói thích thì quá vô lại, vừa giống lời âu yếm lại cũng giống như vui đùa. Cho nên có thể tin, cũng có thể không tin.5.Bệnh của Khương Bảo Nhi đã kéo dài đến ngày thứ bảy. Cuối cùng, dưới sự quở trách của cha, Khương Bảo Nhi miễn cưỡng ngồi dưới cửa sổ."Ta đã nghe người ta nói rồi, lần này bị đuổi ra khỏi cung đều là nô tài bị Hoàng thượng ghét bỏ, Phùng Xuân Nhi nàng ta chắc chắn cũng bị đuổi ra ngoài!""Không thì sao nàng ta lại chột dạ, không muốn cha nhắc đến cô ấy với người khác?"Một đám nha hoàn bà tử đang chờ xem kịch hay, Khương Bảo Nhi như một chú gà trống nhỏ kiêu ngạo, hếch cằm nhìn ta. Ta không tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.“Vậy ngươi có biết loại nữ tử nào sẽ bị Hoàng thượng ghét bỏ không?”Khương Bảo Nhi ngơ ngẩn, ấp a ấp úng nói.“Ta, ta không biết, đương nhiên cũng không cần biết. Gia thế nhà ta tốt như thế, miệng lại ngọt, cha nói sẽ không ai là không thích ta!”Thấy không thể làm khó tâ, nàng tức giận ném sách rồi bỏ đi."Bảo Nhi tính tình kỳ quái, cô cô đừng so đo với muội ấy."Khương Minh Châu nhìn ta, vẫn có chút thấp thỏm không yên:"Chỉ là, cô cô à, Hoàng thượng không thích loại nữ tử nào?" Trong lúc nói chuyện, bên ngoài tuyết rơi liên miên. Năm Dung Thích hai mươi bảy tuổi, Tiên Hoàng bệnh nặng. Các hoàng tử thay nhau hầu hạ, trong khi ấy ta phải dạy dỗ các cung nữ mới vào cung, không thường xuyên phục vụ ngự tiền nên đã lâu không thấy Dung Thích.Lần cuối cùng gặp hắn là khi hắn đang thả diều cùng Từ Uyển Trinh. Hắn nói điều gì đó bên tai Từ Uyển Trinh, khiến nàng cúi đầu che miệng cười, ngay cả dây diều trong tay cũng không giữ vững. Con diều chao đảo rơi xuống chân ta, Dung Thích trông thấy ta, cười một cách không tự nhiên:"Phùng cô cô, cảm ơn cô đã nhặt lại."Từ Uyển Trinh thấy ta, cười dịu dàng:"Ta nghe Dung Thích nhắc đến cô cô, chàng khen cô cô là một nô bộc rất trung thành." Chắc hẳn ta là người cuối cùng ở trong cung biết được hôn ước giữa hắn và Từ Uyển Trinh. Chỉ là sau khi Quý Phi mất đã xảy ra rất nhiều biến cố nên đã làm tan vỡ mối hôn ước này.Từ Uyển Trinh một lòng chờ đợi hắn tới hiện tại tuổi đã lớn vẫn chưa gả đi, hết sức thủy chung được người người chứng giám. Mà nay gương vỡ lại lành, thật đáng trân trọng. Huống hồ Dung Thích đăng cơ cũng có một phần dựa vào niềm nhớ thương của Tiên Hoàng đối với Nhu Quý Phi, cảm thấy Dung Thích chịu thua thiệt, lại thêm Từ gia trợ lực. Cho nên việc phong Từ Uyển Trinh làm Hoàng Hậu không có gì phải bàn cãi.Mọi người đều suy đoán rằng Phùng cô cô có ơn tự như núi đối với Bệ hạ, liệu Bệ hạ sẽ cho cô cô thứ gì hoặc là Phùng cô cô sẽ xin điều gì từ Bệ hạ. Ngày ấy ta dâng lên trà bánh, nghe thấy Dung Thích nói.“Phùng Xuân Nhi là nô bộc trung thành, ta không biết phải thưởng thứ gì cho nàng thì mới tốt.”“Tuy là trung thành nhưng cũng có tâm kế.”Từ Uyển Trinh cười nói, “Thật khó cho nàng làm một nô tỳ nho nhỏ lại thông minh đến như vậy, thấu hiểu lòng người đến mức chỉ dùng một câu đã có thể đánh vào tâm lý của Tiên Hoàng, ở trong Hoán Y Cục bốn năm còn có thể khiến Tiên Hoàng nhớ đến. Để nàng phục vụ trà bánh ở Ngự tiền lại đúng dịp Bệ hạ đăng cơ, ván này nàng ta đánh cược thắng lợi rồi.”Giọng điệu của Dung Thích tỏ vẻ không vui.“Trẫm đoán nàng sẽ muốn một Phi vị, nếu không thì cũng là Tần vị.”“Chi bằng Bệ hạ hãy thử nàng một lần.”Ta ngồi dưới bức tường Hoàng cung suy nghĩ rất lâu. Nước mưa thấm đẫm váy áo cũng không hề nhận ra. Ta cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ là tính toán lại từ đầu sẽ tốn bao nhiêu thời gian nữa mới có thể mua được một ngôi nhà nhỏ, một chiếc giường cùng một chiếc bàn. Ta không thông minh như những gì Từ Uyển Trinh nói, những phép tính đơn giản như vậy lại khiến ta ngồi trong mưa tính toán rất lâu, đến nỗi hai mắt đau nhức cũng không tính ra được.Sau đó, Dung Thích đến chỗ ta, nói rằng hắn có thể thực hiện một ước nguyện của ta nhưng cảnh báo ta không nên mơ mộng hão huyền, vị trí chỉ có thể từ Phi vị trở xuống. Ta đã từng thực lòng muốn làm vợ của Dung Thích, nhưng chưa từng vọng tưởng sẽ làm phi tần của Hoàng đế.Đang lúc suy nghĩ nên mua nhà ở Túc Châu hay vẫn là ở Kinh thành thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân bị trách phạt. Đó là Trần công công không cẩn thận làm vỡ chiếc chén thủy tinh mà Từ Uyển Trinh yêu thích nhất, bị phạt hai mươi roi. Ta ngẫm nghĩ, nhìn Dung Thích.“Tâm nguyện của ta coi như bỏ, Dung… Bệ hạ tha tội cho hắn đi.”Từ Uyển Trinh dùng quạt che nửa mặt, nhìn về phía Dung Thích, nở một nụ cười đầy ẩn ý:“Không đạt được vị trí mình mong muốn, lấy lui mà tiến cũng thật khôn ngoan.”Tiến cũng được mà lùi cũng xong. Nội giám kia bị đánh thê thảm, khóc lóc kêu cha gọi mẹ khiến người nghe cũng cảm thấy không đành lòng.“Ngươi từ bỏ ước nguyện ư?” Dung Thích vội vàng nhìn ta, “Phi vị cũng có thể, định một phong hào cũng xem như là tôn quý...”Ta không muốn biện minh, chỉ lắc lắc đầu.“Không cần, nếu Hoàng thượng còn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nô tỳ cả gan xin Hoàng thượng khai ân cho phép nô tỳ rời cung, nô tỳ còn có hôn ước được định sẵn từ khi còn bé, hắn vẫn đang chờ nô tỳ trở về.”Mỗi câu đều xưng là nô tỳ, sắc mặt Dung Thích dần dần trầm xuống. Nhưng có lẽ trong mắt hắn, đây cũng là một nước cờ của ta. Bởi vì hắn biết, ta không có nhà để về, càng không có ai chờ đợi ta trở về.