Chương 1 - PHÙNG XUÂN NHI

1.Ta vào cung khi tuổi mới mười ba, lúc ấy trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc. Từ cung nữ hầu trà đến chưởng sự cô cô cũng đã trải qua hai mươi năm quanh quẩn bên bức tường đỏ Hoàng cung.Quý nhân cho ta trân châu, Hoàng Hậu ban thưởng cho ta hạt dưa vàng. Thời điểm huy hoàng nhất, ta còn quỳ quỳ sụp xuống nhận lấy đôi vòng tay do Tiên Hoàng ban tặng. Hiện tại đã trôi qua hai mươi năm, ngày hôm nay rời cung, trên đầu vẫn chỉ cài một cây trâm bạc.Bên trong tay nải còn có ba mươi lượng bạc là khoản phân phát trợ cấp.Trần nội giám nghiêm túc nhìn chằm chằm, chỉ sợ có người vụng trộm mang theo đồ vật gì rời khỏi cung. Chỉ khi nhìn thấy ta, hai bên má mập mạp mới đẩy lên nụ cười trên gương mặt, nói chuyện cũng trở nên khách khí:“Phùng cô cô, cô xem lại một chút đi, cũng đừng để sót lại đồ vật nào đáng giá.”Ta quay đầu nhìn lại căn phòng phía sau. Trên tường còn treo một con diều đã gãy cánh do Dung Thích chín tuổi nghịch ngợm té ngã làm hỏng, chúng ta nói chờ tới khi sửa xong lại cùng nhau đi thả.Một chiếc đèn lồng đã cũ dựa bên cạnh bàn. Ta đã từng cầm chiếc đèn lồng ấy, vội vã hoảng hốt chạy trong đêm mưa tìm kiếm Dung Thích đang trốn ở nơi nào đó khóc thầm.Đáng tiếc ngày xuân mưa nhiều, đều hẹn đến ngày mai, ngày mai cùng đi nhưng rốt cuộc chẳng còn ngày mai nào đi cùng nhau nữa.Còn có chiếc đèn lồng đã cũ kia thực ra đã rách một lỗ, nếu như cầm không cẩn thận rất dễ dàng bị gió thổi tắt, cũng dễ dàng té ngã.Chẳng qua Dung Thích cũng không cần đến nữa.Ánh đèn trong tẩm cung của Bệ hạ sáng rực, nửa đêm vẫn sáng như ban ngày. Ta cười cười, không đành lòng làm lỡ việc của ông ấy:“Phiền công công lo lắng, ta không để quên thứ gì.”Khi bước ra khỏi Thương Lộ cung, bầu trời rớt xuống từng bông tuyết mềm mịn tựa bông liễu.“Đã từng nghe cô cô nói nhà ở Túc Châu, sau khi rời cung sẽ về nhà sao?”Ta ngẩn ra, gật gật đầu. Kỳ thực không phải, nhưng trước mắt dùng nói dối này cũng không sao.“Phải, muốn về Túc Châu.”“Thực ra chỉ cần cô cô chịu cúi đầu, Bệ hạ ngài ấy cũng……”“Công công bảo trọng.”Trần công công là một người thông minh, biết điều không nhắc đến chuyện ấy nữa, khom người cười nói:“Cô cô bảo trọng.”Có một cây dù đặt vào trong tay ta, Trần công công trịnh trọng cúi đầu:“Chiếc dù này thay ta tiễn cô cô một đoạn đường, cảm ơn ân huệ ngày ấy của cô cô.”Nâng dù đưa mắt nhìn về phía xa, trông thấy thấp thoáng bóng người mặc đồ đen dưới mái hiên nhà.Tuyết mịn rơi trên trán, cảm thấy có chút giá lạnh. Đợi tới khi ta nhìn thật kỹ mới phát hiện không phải bóng người mà là một con quạ ẩn mình trong nền tuyết lạnh.2.Tuyết rơi mỗi lúc một lớn.Bên ngoài tường cung, có người đoàn tụ cùng gia đình, có người vội vã chạy tới trạm dịch hỏi xe ngựa gấp gáp về quê. Chỉ có ta đứng dưới mái hiên cửa cửa hàng để tránh tuyết, không phải đi đâu về đâu.Mùi hương của hoành thánh vương trong không khí, ta cảm thấy hơi đói bụng. Ba văn tiền mua một bát hoành thánh. Nhân lúc không có khách, bà chủ quán cười tủm tỉm bắt chuyện cùng ta:“Cô nương từ trong cung tới đây sao?”“Vâng.”“Vậy nhất định cô nương đã từng gặp qua Hoàng thượng phải không?”Ta ngẫm nghĩ, nếu nói đến Dung Thích, ta và hắn sớm chiều bên nhau ở Thương Lộ cung đã hai mươi năm, sở thích yêu ghét của Dung Thích ta còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân hắn. Còn nói đến lúc sau khi Dung Thích lên ngôi, ta lại chẳng còn lời nào.Bà cụ thấy ta lặng thinh không nói liền đoán ra được trước mặt vua ta không phải là người được sủng ái, vội vàng chuyển sang chuyện khác:“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương là người từ bi, chính nàng là người đã cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới cho phép cung nữ rời cung tự do cưới gả.”Ta nhớ tới gương mặt của Từ Uyển Trinh, quả là danh xứng với thực, xuất thân danh giá, dịu dàng lại trầm tĩnh. Cho dù miệng nói những lời cay nghiệt thế nhưng trên gương mặt nàng vẫn luôn dịu dàng mềm mỏng. Nàng đã từng nói với Dung Thích, Phùng Xuân Nhi là nô bộc trung thành bên Bệ hạ hai mươi năm, hiện tại Bệ hạ tuỳ ý thưởng cho nàng cái gì cũng được. Nếu cảm thấy không hợp lý thì có thể tìm cho Phùng cô cô một mối hôn sự, thị vệ hoặc thái y đều tốt, vừa có thể diện lại vừa có tương lai xán lạn.Dung Thích cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm lên bóng dáng ta đang quỳ trên mặt dưới. Ta không muốn, dập đầu xuống thấp, bịa ra một lời nói dối:“Nhà nô tỳ ở Túc Châu, có một mối hôn sự đã định sẵn từ thuở nhỏ.”Từ Uyển Trinh ngồi trên ghế phượng không giấu được vui mừng, gật gật đầu tán thưởng:“Quả là đôi uyên ương si tình! Suýt chút nữa thì làm hỏng chuyện của ngươi!”Sắc mặt Dung Thích thay đổi, ánh mắt u ám dừng ở trên cổ ta. Hắn đã không còn là Dung Thích chín tuổi, cũng chẳng còn là đứa trẻ đói khổ phải tìm thức ăn trong hang chuột, sợ ta bỏ đi mà khóc lóc níu tay áo. Người què khi lành chân, trước tiên sẽ vứt bỏ nạng chống. Đôi mắt Dung Thích trước mặt thâm trầm như nước, không nhìn ra vui buồn, sau một lúc mới khàn khàn nói một câu:“...... Cũng được.”Ta dập đầu tạ ơn.Ta lơ đãng đã bị hoàng thánh làm bỏng lưỡi, lấy lại tinh thần, gật gật đầu:“Phải, Hoàng Hậu nương nương hiền lành từ bi, là người vô cùng tốt.”“Thật tốt quá. đánh tới đánh lui đã nhiều năm, giờ đây thiên hạ xem như được thái bình rồi!”Tuyết thưa dần, ta cầm cây dù rời đi. Ngày trước cha mẹ cầm tiền bán mình của ta, mang theo em trai chạy thoát khỏi nạn đói. Lúc ấy, ta đi theo mấy kẻ b-u-ô-n n-g-ư-ờ-i, đi thuyền tới Túc Châu. Quê nhà trước mắt mưa giăng mịt mù, người bán hàng rong ở Túc Châu bôn ba khắp nơi kiếm sống, tức cảnh sinh tình hát lên một điệu dân ca Túc Châu:“Kiếp trước không tu, sinh ra ở Túc Châu, mười ba mười bốn tuổi, đã bị ném ra ngoài.”Năm ấy ta mười ba tuổi, cũng bị ném ra ngoài. Cho nên, khi vừa mới tiến cung, ta sợ gia cảnh không người sau lưng sẽ bị người ức hiếp nên đã nói dối nhà ta ở Túc Châu, có cha mẹ chờ ta trở về, ta không muốn cả đời đều bị giam nơi cung cấm. Hiện giờ không còn nơi nào để đi, thế nhưng ta thực sự do dự có nên mua một vé tàu trở về Túc Châu hay không. Đang nghĩ ngợi, chợt phía sau tiệm đồ cổ truyền đến giọng điệu cò kè mặc cả:“Đây chính là đồ nội chế! Nếu không phải cô cô của ta rời cung thì làm sao có thể mang tới đây? Một trăm lượng đã là quá hời cho ngươi rồi.” Chỉ thấy một nam nhân có nốt ruồi đen kéo dài giọng: “Tiểu nhị, ngươi không biết nhìn hàng à!”“Đồ vật này chế tác không tồi, nhưng phải đợi chưởng quầy tới xem cẩn thận một chút.” Tiểu nhị trong cửa tiệm đồ cổ xoa xoa mồ hôi trên trán, khó xử đành cười làm lành.Nam nhân có nốt ruồi đen làm bộ muốn bỏ đi, tiểu nhị sốt ruột đến phát khóc, nói bản thân kiếm cơm chẳng dễ dàng gì, nào có dám tuỳ tiện định giá một giao dịch lớn như vậy, nếu chẳng may xảy ra điều gì sai sót thì bản thân phải bỏ tiền túi ra để bồi thường. Không biết vị cô cô nào mà lại có bản lĩnh đến như vậy, có thể lén lút mang bình hoa lớn như vậy tới đây dưới sự giám sát của Trần công công nổi danh keo kiệt. Ta cảm thấy thú vị, quay đầu liếc nhìn chiếc bình đẹp đẽ.“Đây không phải là đồ nội chế.”Nam nhân nốt ruồi đen đột nhiên trừng mắt liếc ta một cái:“Nhìn thứ men gốm này mà cô nương nói ra lơiv ấy cũng không sợ bị đánh à?”Ta mím môi, lắc lắc đầu:“Thực ra ta không hiểu men gốm gì cả, chỉ cảm thấy nó không giống với những cái từ từng nhìn thấy thôi.”Ta từng hầu hạ mẫu phi của Dung Thích, khi ấy bà vẫn chưa t-ự s-á-t, vẫn là Quý phi tương lai xán lạn. Khi ấy, Thương Lộ cung cũng không phải lãnh cung, những thứ kỳ trân dị bảo được đưa vào cung như nước biển trào bờ. Những món đồ hiếm có mà người khác cả đời cũng không nhìn thấy thì cung nữ trong Thương Lộ cung đều ngày ngày dọn dẹp nhìn đến chán ngán.Nam nhân nốt ruồi đen xắn tay áo muốn doạ ta, nhưng tới khi nhìn thấy dấu ấn nhỏ trên chiếc ô giấy dầu Trần Kính đã tặng cho ta thì rất thức thời mà kìm nén tức giận.“Ngươi, người này không biết nhìn hàng! Ta không bán nữa!”Nam nhân nốt ruồi đen hậm hực bỏ đi rồi. Không đợi tiểu nhị nói lời cảm tạ đã truyền đến âm thanh tán thưởng từ phía sau:“Khó trách Khương mỗ cảm thấy cả khí chất lẫn lời nói của cô nương không tầm thường, thì ra là người trong cung.”Trông thấy vị chưởng quỹ trung niên mập mạp trước mặt, ta cúi người. Ánh mắt của người làm ăn thường sắc bén, ông ấy thấy ta còn chưa búi tóc, tay nải đeo trên cánh tay cùng chiếc ô giấy dầu dựa trước cửa cũng đoán ra được bảy tám phần. Bỏ qua mấy lời xa giao, tiểu nhị mang trà tới. Uống xong hai chén trà ngọc lộ, Khương chưởng quầy cười hào sảng nói:“Mới vừa rồi cô nương bênh vực lẽ phải, Khương mỗ đã nhìn ra tính tình cô nương ngay thẳng, không quanh co lòng vòng.”“Sang năm trong cung tuyển tú, phía trên Khương mỗ có gia chủ muốn tìm một cô cô trong cung tới dạy dỗ mấy vị tiểu thư trong nhà.”“Cũng đã tìm kiếm rất nhiều, không nhút nhát thì thủ đoạn gian dối, hoặc là chưa từng thấy qua chuyện đời một cách chân chính.”“Khương mỗ có thể đảm bảo, gia chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô nương, chẳng biết cô nương có bằng lòng hay không?”Trước mặt ta vẫn không có nơi nào làm chốn dừng chân, ta gật đầu:“Nhưng ta có điều kiện này.”3.“Nàng thực sự đi rồi sao?”Quạ đen nghỉ chân trên đài cao, mổ mổ cánh vô cùng nhàn nhã. Dưới mái hiên là Dung Thích mặc bộ đồ màu đen.“Bẩm Bệ hạ, Phùng cô cô đi rồi.” Trần Kính hiểu rõ tâm tư của chủ tử, “Nô tài còn nhiều lời hỏi một câu, Phùng cô cô nói muốn đi Túc Châu.”“...... Nàng có hối hận không? Còn nói thêm lời nào nữa không?”Trong lòng Trần Kính thầm kêu khổ.“Không có, Phùng cô cô chỉ nói lời cáo biệt với nô tài.”“Không nói đến phân vị, cũng không oán hận gì hay sao?”“Phùng Xuân Nhi không hề nói điều gì.”Từ Uyển Trinh nói đúng, đây là thủ đoạn lấy lui làm tiến của Phùng Xuân Nhi mà thôi. Chắc hẳn không tới ba hoặc năm ngày tới, nàng sẽ cúi đầu trở về, vui mừng tiếp nhận phân vị Quý nhân, từ nay an phận thủ thường, không gây chuyện. Người như vậy Dung Thích đã từng gặp qua rất nhiều, không biết xấu hổ mà ỷ vào ân tình làm quà ban thưởng.Lúc trước khi Thái Thượng hoàng gặp nạn cũng từng nhận được ân huệ từ những bữa cơm. Sau khi Thái Thượng hoàng hồi cung thì tạ ơn người kia mười lượng vàng, người kia còn không biết cảm tạ ân tình mà cho rằng như vậy là quá ít. Luôn hô hào đồn đãi khắp nơi rằng lúc trước Thái Thượng hoàng nghèo túng còn phải uống nước tiểu ngựa, gặm vỏ cây, hiện tại lại vong ân phụ nghĩa, bạc đãi ân nhân. Thái Thượng hoàng tức giận kéo hắn ra ngoài ch-ặt đ-ầu. Đến lúc này mới chấm dứt những lời bàn tán.Mà Từ Uyển Trinh lại không giống như nàng. Lúc trước Từ gia và nàng đều một lời định ra ước hẹn cùng với mẫu phi, quý nữ xuất thân từ danh gia vọng tộc như Từ Uyển Ninh có nhiều vương công quý tộc đến cầu thân cũng không chịu gả, kiên quyết chờ tới khi hắn hai mươi sáu tuổi, chờ đến tuổi xuân lỡ thì cũng không hứa hôn cùng người nào khác. Tư Uyển Ninh nói, nô tài hạ đẳng đều giống như vậy, hoặc là nịnh bợ lấy lòng chủ tử đương lúc phong quang rực rỡ, hoặc là đặt cược một ván bài trên người chỉ tử đương thất thế, nếu có thể thành công liền sống cả một đời vinh hoa phú quý. Đối với kiểu người như Phùng Xuân Nhi, có thể nghĩ cách thử nàng ta một chút xem nàng ta có thực sự trung thành hay không.Nếu thật tâm cung phục chủ tử sẽ không để ý đến địa vị cùng vinh hoa phú quý. Nếu là người biết suy nghĩ sẽ hối hận khôn cùng mà an phận thủ thường từ đây. Nhưng nàng lại không muốn bất cứ thứ gì, chỉ rời đi cùng một lời nói dối.Đã trôi qua năm ngày, vẫn không có tin tức. Dung Thích đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Chắc hẳn đã mang theo không ít vàng bạc châu báu. Dù sao cũng đã ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, nàng là người lương thiên thành thật, có không ít chủ từ coi trọng nàng, đám thuộc hạ đều bám lấy nịnh bợ gọi nàng một tiếng cô cô. Dung Thích đã từng gặp qua không biết bao nhiêu công công cô cô đắc thế ai cũng đều phú quý khiến người người kinh ngạc, nói như vậy hẳn là nàng dự trữ được không ít bạc.“Khi nàng rời cung, ngươi có thấy nàng đem theo thứ gì không?”“Hoàng Hậu nương nương nói không cho phép cung nhân mang theo đồ vật được ban thưởng trong cung, cô cô ở trong cung đã hai mươi năm, theo quy định cung nhân đã gắn bó với Hoàng cung hai mươi năm sẽ được phát khoản trợ cấp ba mươi lượng bạc, cô cô chỉ mang theo nhiêu đây.”Ba mươi lượng bạc thì làm được cái gì? Trừ đi phí thuyền trở về Túc Châu, chi phí sinh hoạt, vậy nàng ăn uống ra làm sao? Chẳng lẽ nàng thật sự tin vào lời nói dối của chính mình, rằng có phu quân đang ở nhà chờ nàng trở về hay sao?“Nàng không mang theo bất cứ thứ gì ư? Ngày thường chẳng phải các ngươi đều hiếu kính lấy lòng hay sao? Ta không tin nàng không tích cóp được gì để phòng thân.”“Cũng có hiếu kính, nhưng Phùng cô cô chưa bao giờ lấy thứ gì của chúng thần, nàng nói phận làm nô tài trong cung số phận đều khổ sở”. Nghĩ đến ân tình của Phùng cô cô lúc trước, Trần Kính không khỏi xoa xoa mắt, “Lúc cô cô rời đi còn trả lại số tiền nợ lúc trước, nói ba mươi lượng cũng là nô tài ước tính, có thể trả tiền cho người kia xong cũng không còn được bao nhiêu.”Dung Thích không nói nên lời. Trong lòng rầu rĩ nặng nề. Hắng nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nghĩ tới Phùng Xuân Nhi thông minh tính toán, nghĩ tới nàng dùng hai mươi năm kề cận bên mình khi thất thế để đánh cược một đời vinh hoa phú quý. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến, ngay từ khi bắt đầu nàng đã thành tâm đối đãi với hắn. Nếu như nàng nắm giữ trái tim chân thành mà hắn lại tổn thương nàng đến mức này, vậy phải làm thế nào để có thể vãn hồi được đây.“...... Có cần nô tài đi điều tra một chút hay không?”Có khi nào sau khi rời cung nàng sống rất tốt không?“Cung nhân sau khi rời cung thường nuôi sống bản thân bằng cách nào?”“Không giấu gì Bệ hạ, ví như nô tài cũng tích cóp mua nhà riêng để sau này làm nơi dưỡng già.”Dung Thích biết, Phùng Xuân Nhi không có.“Nếu không có tài sản riêng thì sao?”“Ôi chao, vậy thì khổ rồi, nô tài đã từng thấy cô cô có địa vị trong cung khi ra ngoài thì giặt quần áo nấu cơm cho người ta mà còn bị đánh mắng nữa là.”…… Bị đánh bị mắng.Trong lòng Dung Thích chợt bồn chồn. Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng của cung nữ bên người Từ Uyển Trinh, hỏi thăm đêm nay Bệ hạ dùng bữa ở đâu.“Không ăn, đi tới Thương Lộ cung.”Thương Lộ cung gần như lãnh cung. Khi Tiên hoàng còn sống, nơi này vô cùng hoang phế, không có phi tử nào bằng lòng ở chốn này, đều ghét bỏ nơi này xúi quẩy. Sau khi Dung Thích đăng cơ lại càng không cho phép người nào đụng chạm vào đồ vật ở nơi này. Phía sau chính cung có căn phòng nhỏ làm phòng ở cho các nô tì, a tỷ đã ở đó một thời gian.Bên trong gian phòng treo con diều đã gãy cánh, nhìn từ bên ngoài cũng biết được làm thủ công, thô kệch không tưởng nổi. Dung Thích nhớ rất rõ, hắn hâm mộ huynh trưởng có con diều, a tỷ đã bỏ tiền nhờ người từ ngoài cung mang vào. Đáng tiếc tuổi hắn còn nhỏ, không cẩn thận để con diều mắc trên cành cao khiến nó bị gãy cánh. A tỷ dồ dành hắn, nói chờ đến ngày mai ngày mai chúng ta lại cùng đi. Chắc chắn là vì muốn dỗ dành hắn thôi, vì a tỷ không có tiền, quần áo còn giặt không hết nên làm gì có nhiều thời gian dành cho hắn.Còn có chiếc đèn lồng đã cũ kia, a tỷ đã từng cầm nó vội vã chạy trong đêm mưa, tìm thấy Dung Thích đang nhòe nước mắt dưới chân tường cung. Bản thân chỉ nghĩ đến thương nhớ mẫu phi, khóc lóc vô cùng thương tâm, lại không nghĩ đến a tỷ chạy đi gắp gáp ngã trầy chân, đi đường cũng đều khập khiễng. Quay đầu nhìn lại thấy váy của a tỷ đã rách, đầu gối tươm đầy m/áu. Hoá ra từ trước đến nay chân của a tỷ đã không tốt, hiện giờ lại thêm ngã đau, khi trời trở lạnh lại càng thêm sợ hãi, đi đường cũng sẽ cảm thấy đau buốt.Dung Thích ngồi bên giường một lát, lại trông thấy cuốn sổ nhỏ rơi bên mép giường.Đó là sổ ghi chép của a tỷ. Đồ dùng dành cho hạ nhân không phải là loại giấy tôt mực cũng không phải mực tốt. Thời gian trôi qua cũng đã lâu lại còn bị ẩm, thành ra không đọc được mấy chữ. Dung Thích mơ hồ nhìn thấy tiền tích cóp, lại nhìn đến tiền ban thưởng cùng những chi tiêu khác. Những chi tiêu ấy đều dùng đến nửa lượng bạc vụn, luôn thêm thêm lại bớt bớt một chút đều dừng ở hai dòng chữ nhỏ “Dung” và “Bệnh” rồi lại trở về không.Dung Thích trầm mặc rất lâu.Hắn chợt nhớ đến hai mươi năm trước, khi đứng trước giường bệnh của mẫu phi.. Bệnh tình của mẫu phi rất nặng, khi trái tim của mẫu phi đã quá tuyệt vọng, bà không còn thiết tha được sống. Mặc cho hắn đau khổ quỳ gối cầu xin trước giường bệnh, mẫu phi vẫn một mực nôn hết thuốc. Bản thân hắn cũng sợ hãi giống như lúc này, sợ nàng sẽ giống như mẫu phi, bỏ mặc hắn. Cho dù hắn cầu xin như thế nào đi nữa thì mẫu phi cũng đi rồi.Hệt như từ trước tới nay hắn chưa từng giữa được ai ở bên cạnh. Giống như a tỷ đã làm bạn cùng hắn suốt hai mươi năm. Thì ra sự chân thành có thể kiên cường đến mức trải qua bao sóng gió mưa giông ròng rã hai mươi năm. Thế nhưng hắn lại yếu đuối đến mức ngờ vực những tin đồn thất thiệt mà thổi bay tấm chân tình của nàng. Thấy Dung Thích bi thương không nói nên lời, Trần Kính là người thông minh, vỗ đầu một cái rồi quỳ xuống:“Ôi chao, nô tài phải hỏi thăm mới được, lúc trước Phùng cô cô rời đi đã cầm cây dù của nô tài còn chưa trả.”“Đó là cây dù hàng thật giá thật mà Lô Châu cống thượng, được làm từ bảy mươi hai thanh trúc từ đất Thục Nam, chiếc dù tốt như vậy tìm khắp trong cung cũng không ra mười cái, tuyệt đối không thể để mất được.”