Chương 5 - Phiên Tòa Tâm Tư

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lý Thư Dao chậm rãi bước tới, nghiêng đầu giả vờ hồn nhiên:

“Giờ thì cháu cũng giống dì rồi, không có ba nữa, thấy vui không?”

“Nhưng cháu vẫn may hơn dì đó, ít ra cháu không bị người ta mắng là ‘mẹ già đẻ con’ như dì đâu.”

Giọng cô ta bỗng trở nên cay nghiệt:

“Cháu có biết dì đã ghen tỵ với cháu thế nào không? Gia đình hạnh phúc, có cả ba lẫn mẹ.”

“Dì cũng là con gái của mẹ, cớ gì lại phải sống với một bà già gần đất xa trời, ngay cả gọi mẹ cũng không được?”

“Cháu đã cướp mẹ của dì suốt bao nhiêu năm rồi, giờ… phải trả lại rồi đấy.”

Khi nói đến đây, nét mặt ngây thơ của cô ta đã biến thành ác quỷ.

“Dì căn bản không muốn có đứa em gái như cháu. Cháu chết đi có phải tốt hơn không? Như vậy mẹ sẽ chỉ còn lại một mình dì!”

Cô ta đè Dư Thanh Hoan xuống, cầm kim tiêm đâm thẳng vào tay cô bé.

Hết mũi này đến mũi khác, đâm ra một vùng lỗ thủng chi chít.

Bình luận phía dưới đã hoàn toàn chết lặng:

【Ôi mẹ ơi! Lý Thư Dao lật mặt nhanh như lật bánh tráng, giỏi diễn vậy sao không đi cứu lấy showbiz đi?!】

【Tôi hiểu đúng rồi phải không? Mẹ sinh con không chồng, gửi cho bà nuôi, rồi lại nói dối là em gái?】

【Cú bẻ lái động trời! Hóa ra là mẹ chứ không phải Dư Thanh Hoan qua lại với đầu vàng?!】

【Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi rút lại hết những lời mắng Dư Thanh Hoan trước đó!】

Thấy dư luận bắt đầu đổi chiều, mẹ lập tức kéo Lý Thư Dao ra sau lưng bảo vệ:

“Thư Dao là con ruột tôi thì sao? Nó có đăng ký hộ khẩu nhà mấy người đâu, mắc mớ gì đến mấy người?”

“Nó rời xa tôi nhiều năm như vậy, trong lòng có oán hận với Dư Thanh Hoan cũng là điều đương nhiên.”

“Chị cũng là người lớn, dạy dỗ em gái thì có gì mà làm quá lên!”

Mẹ một mình chống lại tất cả, nhất quyết không để Lý Thư Dao bị tổn thương dù chỉ một chút.

Đúng lúc này, Dư Thanh Hoan chợt lên tiếng hỏi:

“Con cũng là con ruột của mẹ mà. Mẹ có thể nói cho con biết, tại sao mẹ chỉ thương cô ấy mà không thương con không?”

Mẹ chau mày bực bội:

“Hỏi ba mày ấy, không phải ông ta cũng bỏ rơi mày rồi sao?”

Bà thậm chí lười giải thích lấy lệ, vừa quay sang dỗ dành Lý Thư Dao thì lại dịu dàng như bà tiên.

Thật là mỉa mai đến tột cùng!

Tôi không nhịn được bật cười lạnh:

“Thiên vị cũng là một tội, Lý Vãn Quân, bà còn chưa nhận ra sai lầm của mình sao?”

“Mẹ mày cái con khỉ! Bao che cho tội phạm mà còn ra vẻ đạo đức à!”

Tôi nhướng mày, nhận ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi. Sinh ra vốn chẳng nằm trong kỳ vọng, vậy thì có tư cách gì đòi hỏi được yêu thương?

Tôi không nói thêm nữa, bấm nút phát video thứ hai.

5

Sau khi tỉnh dậy, Dư Thanh Hoan phát hiện xấp đề thi mình viết xong từ đêm qua đã biến mất, bị Lý Thư Dao đánh tráo bằng một xấp giấy trắng.

Cô định đi tìm Lý Thư Dao chất vấn, nhưng vừa bước vào phòng khách đã thấy hai mẹ con họ cười nói vui vẻ, cùng nhau gói bánh chẻo.

Chỉ có cô là kẻ ngoài cuộc.

Dư Thanh Hoan cố nén nỗi chua xót, mở lời:

“Bài của mình thì tự làm đi, trả lại đề thi cho cháu.”

Không ngoài dự đoán, cô lập tức bị mẹ mắng một trận té tát.

“Đồ nhỏ mọn! Đồ vong ân bội nghĩa!”

“Đừng nói là mấy tờ đề thi, dù Thư Dao muốn lấy cái mạng của mày thì mày cũng phải ngoan ngoãn đưa cho nó!”

“Cút! Đừng đứng đây chướng mắt tụi tao!”

Vẻ mặt Dư Thanh Hoan không chút cảm xúc, nhưng trong lòng cô nước mắt đã tuôn trào.

Cô vẫn cố chấp nói:

“Dì Thư Dao, trả lại đề thi cho cháu!”

Mẹ đập mạnh cái bát xuống bàn, rồi đứng bật dậy đá mạnh hai phát vào hông cô.

“Cánh cứng rồi đúng không? Còn dám không nghe lời tao à! Tin không, kỳ sau tao không nộp học phí cho mày, cho mày khỏi đi học luôn!”

“Nhìn thấy mày là tao lại nhớ đến cái thằng xui xẻo đã sinh ra mày, cút đi chỗ khác! Đừng để tao phải tát mày!”

Mà nào phải chỉ là tát?

Trên người Dư Thanh Hoan toàn là những vết bầm do đòn roi để lại, tay chân không dám để hở. Trời nắng nóng cũng phải mặc áo dài tay, quần dài.

Vì mẹ từng nói, chuyện xấu trong nhà không được nói ra ngoài.

Phải giữ mồm giữ miệng, ai hỏi cũng không được hé nửa lời. Nếu dám nói, sẽ bị đánh chết. Ai hỏi đến thì khỏi đi học luôn.

Dư Thanh Hoan cụp đầu, không nói thêm lời nào, quay người định đi.

Lý Thư Dao bỗng lên tiếng:

“Thanh Hoan à, dì không nói trước mà lấy bài cháu đem đi, thật sự xin lỗi.”

“Nhưng đề khó quá, dì thật sự không làm được…”

“Để bù đắp, dì và mẹ đặc biệt gói món bánh chẻo tôm mà cháu thích ăn nhất, lát nữa mang vào phòng cho cháu, đừng giận nữa nhé.”

Dư Thanh Hoan liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói:

“Cháu bị dị ứng với tôm.”

“Dì biết mà.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)