Chương 4 - Phiên Tòa Tâm Tư

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi không đáp lời cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Dư Thanh Hoan, trầm giọng nói:

“Để tránh xử oan hoặc sai sót, tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra ký ức bằng mũ điện kích. Nếu có nói dối, cô sẽ bị dòng điện cao áp mười vạn vôn xuyên sọ ngay lập tức.”

“Bị cáo Dư Thanh Hoan, cô có đồng ý tiến hành kiểm tra ký ức không?”

Cô gật đầu, đội mũ điện lên.

Trên mặt thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng chỉ một giây sau, nét mặt cô lại nhẹ nhõm như không có chuyện gì xảy ra.

Rất rõ ràng, cô không hề bị điện giật.

Tôi tuyên bố:

“Bị cáo Dư Thanh Hoan vô tội, bác bỏ toàn bộ cáo buộc từ nguyên đơn.”

Ngay lập tức, làn sóng nghi ngờ nhắm về phía tôi:

【Bằng chứng rành rành ra đó mà bảo vô tội là sao?!】

【Lẽ nào dì nhỏ nói đúng, chánh án thật sự đứng về phía Dư Thanh Hoan?!】

【Làm ơn đi, khán giả cũng là con người, không định tội thì thả ra làm gì để khiến tôi tức đến đau ngực thế này?!】

Đối mặt với những lời công kích đó, tôi quay người nhìn sang phía Lý Thư Dao:

“Nguyên đơn hãy trả lời trung thực: ba đoạn ký ức được trích xuất từ não cô có phải là sự thật không?”

Cô ta lắp bắp “Tất… tất nhiên là thật rồi…”

“Tốt, để xác minh sự thật, tòa sẽ cho cô đội mũ điện kích để kiểm tra ký ức. Nếu có nói dối…”

“Không! Tôi từ chối!”

Lý Thư Dao vội ngắt lời, giật lấy bảng nguyên đơn trước mặt, đập mạnh xuống sàn làm vỡ tan.

“Tôi không chấp nhận kiểm tra ký ức! Mọi người đều thấy ba đoạn video kia rồi, đó chính là sự thật! Chánh án bao che cho Dư Thanh Hoan, tôi không phục!”

Mẹ tôi cũng nhảy ra bảo vệ:

“Không phải bảo phiên tòa tình thân là công bằng nhất sao? Biết vậy từ đầu thì tôi đã trực tiếp đánh gãy chân Dư Thanh Hoan rồi ném nó về quê, để nó tự sinh tự diệt cho xong!”

Cả bình luận lẫn khán giả tại chỗ đều hỗn loạn, bắt đầu chửi rủa tôi bao che tội phạm, nhận tiền của Dư Thanh Hoan.

Ngay lúc này, Dư Thanh Hoan bình thản lên tiếng:

“Chánh án, cháu yêu cầu trích xuất ký ức, phát trực tiếp tại chỗ.”

Lý Thư Dao hốt hoảng biến sắc:

“Không! Dì không đồng ý!”

4

Phòng xử án đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt, cuối cùng cũng có người nhận ra vẻ chột dạ của Lý Thư Dao.

【Má ơi, sao con nhỏ kia lại hoảng vậy? Nếu không làm chuyện xấu thì đội nón kiểm tra ký ức có gì mà sợ?】

【Tôi vừa mới chửi Dư Thanh Hoan xong, giờ lại cho tôi xem cái này? Đừng nói là sắp có cú bẻ lái?!】

【Chánh án đừng vòng vo nữa! Đưa bằng chứng ra! Để tôi chết cũng phải chết cho rõ ràng!!】

Tôi mỉm cười nhạt nhìn gương mặt tái mét của Lý Thư Dao:

“Công lý của phiên tòa không cho phép ai chối bỏ việc phát bằng chứng.”

“Rốt cuộc sự thật là gì, cần có ký ức của bị cáo để chứng thực.”

“Phát video, bắt đầu phán quyết cuối cùng.”

Lời vừa dứt, trên màn hình lớn bắt đầu phát một đoạn ký ức mới.

Tại tang lễ của bà ngoại, ba và mẹ đang cãi nhau ở một góc khuất.

Ba tức giận chất vấn:

“Cô nói rõ cho tôi! Lý Thư Dao rốt cuộc là em gái cô hay là con gái cô?!”

Mẹ tránh ánh mắt ông, cứng giọng phủ nhận:

“Anh phát điên gì vậy! Nó đương nhiên là em gái tôi rồi!”

Ba thất vọng lắc đầu:

“Chúng ta cưới nhau bao nhiêu năm, tôi không phải không cảm nhận được. Chỉ cần cô nói thật, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận Lý Thư Dao, nhưng cô tới bây giờ vẫn muốn lừa tôi!”

“Lúc trước gạt tôi để kết hôn, giờ lại lừa tôi nuôi con người khác. Cô coi tôi là cái gì?”

“Ly hôn đi! Tôi không thể sống chung nhà với một đứa em vợ lai lịch bất minh!”

Nghe lén bên ngoài, Dư Thanh Hoan cảm thấy có gì đó không ổn, vội lao ra ôm lấy chân ba:

“Ba đừng đi! Chẳng lẽ ba không cần con nữa sao?”

Mẹ cười lạnh, túm chặt tay con bé, ghìm chặt lại:

“Được thôi, ly hôn cũng được. Nhưng con thì phải để lại cho tôi.”

“Tiền cấp dưỡng mỗi tháng hai mươi vạn, nếu không tôi sẽ không cho anh gặp lại con gái!”

Ba cúi đầu nhìn Dư Thanh Hoan, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa cương quyết:

“Tiền tôi sẽ chuyển đúng hạn vào tài khoản của cô.”

Nói xong ông quay người bỏ đi, giày da giẫm lên tro giấy chưa cháy hết, tro bụi bám dày dưới đế như những vết nhơ không thể rũ sạch.

Dư Thanh Hoan muốn chạy theo, nhưng bị mẹ tát ngã xuống đất.

“Thử đuổi thêm một bước nữa xem? Nếu không vì tiền cấp dưỡng, tao chẳng thèm nuôi cái gánh nặng như mày!”

“Nhớ kỹ, cái miệng mày liệu mà khóa chặt lại! Nếu dám hé răng nói chuyện Thư Dao là con ruột tao ra ngoài, tao sẽ cắt lưỡi mày, vứt cho heo ăn!”

“Dù sao thì ba mày cũng bỏ mày rồi, có chết cũng chẳng ai quan tâm!”

Dư Thanh Hoan sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Cô không dám trái lời mẹ, chỉ có thể chui vào góc tường âm thầm rơi nước mắt, đến cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)