Chương 2 - Ông xã của tôi

Năm 2008, Bắc Kinh, Trung Quốc, tổ chức Thế vận hội Quốc tế đầu tiên, là một sự kiện quốc gia lớn lao tràn đầy niềm vui. Nhưng trong ký ức của tôi, khoảng thời gian đó lại nhuốm màu đau thương, thậm chí tuyệt vọng.

Đầu tháng 7, tôi và anh ấy đã bàn nhau cùng xem Thế vận hội, chuẩn bị sẵn bia và nước ngọt để thưởng thức. Tối ngày 28/7, anh ấy dịu dàng cùng tôi trải qua đêm khuya, đánh dấu mười năm kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tròn mười năm, không thiếu, không thừa, kể từ ngày 29/7/1998, ngày tôi bước vào tuổi mười tám, chúng tôi gặp nhau ở một nơi xa lạ ngàn dặm. Đó là món quà quý giá nhất mà tôi từng nhận được trong đời.

Trong cuộc đời, con người khao khát nhiều điều, nhưng thứ muốn bảo vệ suốt đời lại chẳng nhiều nhặn gì. Anh ấy chính là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng, đằng sau sự nhân từ của số phận lại là sự tàn nhẫn và vô tình. Sáng ngày 29/7/2008, tôi thức dậy và nhận ra nơi anh nằm đã nguội lạnh. Ban đầu tôi không mấy để ý, nhưng đến chiều tối, sự lo lắng và hoảng sợ dần chiếm lấy.

Những ngày sau đó, tôi lục tung mọi nơi có thể, gọi không ngừng, hỏi thăm bạn bè, đồng nghiệp, và thậm chí báo cảnh sát. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tôi quay về ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, lặng lẽ chờ đợi anh trở lại.

Thời gian trở nên dài đằng đẵng, ngày và đêm như một thử thách không hồi kết. Sáng hôm sau luôn mang đến hy vọng mong manh nhưng cũng đầy sợ hãi.

Ngày 8/8, Thế vận hội bắt đầu. Tôi mở TV, mọi thứ trong nhà vẫn nguyên như cũ. Tôi mở một gói snack, bật lon bia, và vô thức ngả lưng ra sau. Nhưng thay vì điểm tựa quen thuộc, tôi rơi vào khoảng trống.

Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có người đã không còn. Tôi cảm thấy một nỗi đau đắng cay không sao diễn tả nổi.

Thế vận hội kết thúc trọn vẹn vào ngày 24/8, nhưng tôi thậm chí không biết đội tuyển Trung Quốc giành được bao nhiêu huy chương. Trong những ngày tháng ồn ào của thế giới, tôi chỉ còn mình mình chìm trong hồi ức.

Năm 1998, ngày 8/8, tôi kết thúc chuyến hành trình dài để trở về quê hương. Năm 2008, ngày 8/8, anh ấy biến mất, Thế vận hội bắt đầu.

Năm 1998, ngày 24/8, tôi đến tỉnh N và bắt đầu ở nhà anh ấy. Năm 2008, ngày 24/8, tôi nhận việc ở đại học N, nhưng anh ấy vẫn chưa trở về.

Tối đó, tôi uống một đêm say mèm, sáng hôm sau tự đưa mình vào bệnh viện. Bố mẹ tôi vội vàng đáp máy bay đến, mẹ nhìn tôi đầy xót xa, còn bố hút hết một bao thuốc, im lặng không nói gì.

Từ mười tám đến hai mươi tám tuổi, tôi và anh ấy gặp gỡ, quen biết, yêu nhau và sống bên nhau. Nhưng cuối cùng, chúng tôi lại không thể đi đến cuối cùng. Hai mươi tám tuổi, cuộc đời tôi rẽ thành hai nửa khác biệt. Một giây là thiên đường, giây tiếp theo đã là địa ngục.

Cuộc sống ngập tràn bi kịch và đau thương, như một loại độc dược đậm đà nhưng không thể tránh khỏi. Tôi bắt đầu cuộc chờ đợi dài đằng đẵng.

Năm thứ ba kể từ ngày anh ấy mất tích, đồng nghiệp khuyên tôi nên lập gia đình. Tôi cười lắc đầu từ chối. Đến năm thứ bảy, tôi từ chức trở về quê chăm sóc mẹ.

Mẹ qua đời khi chưa kịp đón mùa xuân năm sau. Bố già đi trong một đêm, nhìn tro cốt của mẹ mà lặng lẽ nói rằng ông cũng chẳng còn muốn sống lâu nữa.

Năm sau, bố yếu dần. Ông đã ngắm hoa đón xuân, rồi ra đi giữa mùa hạ rực rỡ. Tôi bình thản chôn cất bố mẹ cạnh nhau, cảm nhận được họ đã tái hợp theo một cách khác.

Dọn dẹp lại ngôi nhà cũ, tôi tìm thấy cuốn sổ tay bìa da mà anh luôn quý trọng. Cuốn sổ nhỏ màu nâu sẫm, khâu bằng chỉ và đóng đinh rất chắc chắn. Tôi phủi bụi, mở ra xem.

Trong đó, hơn năm trăm trang là những bức vẽ của tôi. Từng bức tranh ghi lại khoảnh khắc tôi cười, ngủ, ốm đau, thậm chí cả những lúc lười biếng sau cuộc yêu.

Trang đầu tiên ghi một chữ "Ⅰ" lớn, kèm theo dòng chữ nghệ thuật:

"Mười năm bên nhau, chúc mừng sinh nhật."

Nước mắt tôi rơi không kiểm soát. Cuốn sổ này, lẽ ra anh ấy sẽ trao cho tôi như một món quà sinh nhật. Nhưng anh ấy đã không kịp.

Mười năm, một cuốn sổ. Cuốn "I" này, lẽ ra còn có những cuốn tiếp theo "II", "III", "IV"…

Nhưng cuốn sổ đầu tiên này, anh ấy chưa từng trao cho tôi như một món quà sinh nhật.

Hóa ra, anh ấy đã biết từ lâu rằng mình sẽ rời xa tôi. Vì thế, anh không tặng nó, sợ rằng những kỷ vật sẽ làm tôi đau lòng.

Tuy vậy, món quà sinh nhật muộn tám năm sau, qua bao nhiêu vòng xoay, cuối cùng vẫn đến tay tôi.

Tôi bắt đầu những chuyến du hành. Đi qua núi non, sông nước, khắp bốn bể năm châu, mang theo cuốn sổ tay da đầy ắp những ký ức quý giá, lưu giữ trọn vẹn mười năm yêu thương đong đầy.

Năm tôi ba mươi tám tuổi.

Hai mươi năm trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi đặt chân đến Tân Cương, nơi mà giấc mơ của tôi bắt đầu. Tháng 7 năm 2018, tôi trở lại nơi ấy.

Lần theo những ký ức, tôi cẩn thận đi lại hành trình từ hai mươi năm trước.

Anh không còn ở đây, nhưng những ký ức vẫn còn. Tôi đến để sống lại những ngày xưa ấy.

Ngày 29 tháng 7 năm 2018, tôi đứng trên ngọn dốc nhỏ nơi tôi và anh lần đầu gặp nhau ở K2.

Chống gậy, tập tễnh bước đi, hình ảnh hiện tại hòa quyện với ký ức, như hai dòng sông chảy xiết gặp nhau giữa trời và đất.

Điện thoại của tôi bỗng vang lên. Một email đặc biệt xuất hiện, vượt qua mười năm thời gian, xuyên qua không gian vô tận, đến tay tôi một cách chính xác và đúng lúc.

"Em yêu, đã mười năm trôi qua rồi.

Không dài, không ngắn, vừa đúng một phần mười đời người.

Anh xin lỗi vì đã ra đi mà không nói lời nào. Thực ra, anh không còn sống được bao lâu nữa.

Em có lẽ đã đoán ra, căn bệnh của mẹ anh có yếu tố di truyền rất lớn.

Em thông minh lắm, luôn là niềm tự hào nhỏ bé của anh.

Bây giờ, có lẽ em đã có gia đình, vợ con đề huề. Anh thật sự vui cho em, cuộc đời em viên mãn là điều anh luôn mong mỏi nhất.

Mười năm bên nhau, tám năm yêu thương.

Vì thế, anh dành cho em mười năm để dần quên đi khoảng thời gian ấy, để biến nó thành ký ức, và sống một cuộc đời mới."

Tôi sững sờ, bật cười chửi khẽ: "Đồ ngốc!" Nước mắt đã ướt nhòe viền mắt, nhưng tôi vẫn run rẩy lướt tiếp.

"Có lẽ, em vẫn một mình, mắc kẹt trong vòng lặp vô tận của những ký ức cũ, chờ đợi anh suốt mười năm, gần bảy nghìn ngày.

Hoặc tệ hơn, cha mẹ mình cũng đã khuất núi.

Anh không biết cách nào để an ủi em, và giờ có lẽ em cũng chẳng cần nữa.

Nhưng mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi năm, mỗi mười năm sau này,

Anh vẫn luôn bên em.

Không thiếu một giây.

Anh sẽ bên em đến khi em trăm lẻ tám tuổi.

Anh sẽ cùng em sống đến năm 2088.

Anh yêu em.

Bảo bối của anh."

Tôi vừa cười vừa khóc, ôm chặt đầu gối, run rẩy mở tiếp tin nhắn mới nhất.

"Nhóc mít ướt, đừng khóc nữa. Ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hôn trên K2 đi."

Dòng chữ trắng trên nền đen mờ đi qua lớp nước mắt.

Tôi lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên.

Tôi không khóc đâu.

Hoàng hôn chiếu vào đôi mắt tôi, rực rỡ và ấm áp như ánh sáng của một thời thanh xuân đã qua.

Những lời yêu thương muộn màng từ mười năm trước, vẫn dịu dàng như ngày hôm qua.

Tôi mỉm cười run rẩy, trái tim đầy ắp đến tê dại.

Từ đó, mỗi ngày tôi đều nhận được tin nhắn từ anh, đôi khi kèm theo giọng nói hoặc video.

Anh không còn ở đây nữa.

Nhưng anh đã chọn cách khác để đồng hành cùng tôi đến một trăm lẻ tám tuổi, để mãi mãi bên tôi đến năm 2088.

Duy nhất một điều tiếc nuối: Dù đã đi qua nhiều nơi, ngắm nhìn bao đám mây, rừng núi, tôi vẫn không bao giờ tìm lại được hoàng hôn ngày 29 tháng 7 năm 1998.

Hoàng hôn của tuổi thanh xuân.

Tôi yêu anh.

Người bạn đời của tôi.