Chương 12 - Nương Tử Hoà Ly

Ta chỉ chỉ một trang trên bản mẫu, thanh niên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nói: "Đó là chữ" Hộc Phi Cử Vạn Lý, Nhất Phi Hạo Thương”, ý là bay thẳng ".

Thanh âm của hắn thanh nhuận, còn rất dễ nghe, ta nhịn không được lại hỏi: "Ta xem mọi người chép nội dung đều là giống nhau, thư quán vì sao phải chép nhiều như vậy?"

 

Thanh niên nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Đây là tập từ mới của Khang Vương điện hạ trong kinh, thịnh hành ở Hoa Kinh, các châu phủ tranh nhau biểu hiện, muốn xuất hiện trước mặt Khang Vương điện hạ, cô nương yên tâm chép, chữ viết kém một chút cũng không sao, thư quán cũng chỉ là làm bộ cho quận Biện Châu xem, kỳ thật căn bản bán không được nhiều như vậy.”

 

“Ha ha. "Ta yên tâm ngồi trở lại, hướng hắn cười," Đa tạ.”

 

Thanh niên thư sinh da mặt mỏng, vội nói: "Cô nương không cần khách khí.”

 

Ta trời sinh không phải kiếm số tiền này, người bên ngoài hạ bút như có thần sao chép nhanh một quyển, ta còn đang kiên trì sao chép tờ thứ năm.

 

Cuối cùng thật sự chịu không nổi, đói bụng kêu ùng ục.

 

Quán ăn rất yên tĩnh, cho nên tiếng vang này lớn hơn một chút, ta không biết xấu hổ ngẩng đầu, ra vẻ trấn định tiếp tục chép sách.

 

Không bao lâu, bên cạnh đột nhiên duỗi qua một bàn tay, trên tay khăn sạch sẽ, bên trong đặt miếng bánh nướng.

 

Là thanh niên thư sinh kia.

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thình lình nói: "Nếu cô nương không chê, có thể lót dạ trước.”

 

Lúc đói bụng, ai lại chê chứ.

 

Ta cũng có chút đỏ mặt, cuối cùng đói khát chiến thắng xấu hổ, đưa tay đem cái kia bánh bột ngô cầm tới.

 

“Cám ơn, ta thật sự quá đói bụng, sẽ không khách khí với cậu nữa.”

 

Ngày đó, ông chủ tiệm sách nhìn ta miễn cưỡng chép hết mười tờ giấy, khóe miệng giật giật, hết sức không tình nguyện đưa cho ta một văn tiền.

 

Mà ta vì kiếm một văn tiền này, không chỉ có khóe miệng co quắp, cổ tay cũng co quắp.

 

Chịu đựng thêm nửa tháng nữa, Bùi nhị thúc hẳn là có thể gửi tiền tới.

 

Hắn ở biên cương tham gia quân ngũ, thuộc trung đẳng binh dịch, một ngày có bảy mươi văn tiền, một tháng quân lương là hai lạng một tiền.

 

Nghĩ tới đây, ta đi nha môn huyện thành, tìm được nha dịch Triệu đại thúc, mặt dày hỏi hắn mượn tiền trước sau sẽ trả.

 

“Ta nể mặt cha chồng đã qua đời của ngươi mới cho ngươi mượn, ngươi phải nhớ trả, ta cũng không dễ dàng, trong nhà còn có khuê nữ què chân.”

 

“Triệu thúc yên tâm, ta nhất định sẽ trả, Tiết Ngọc ta là người giữ chữ tín.”

 

……

 

Như thế lại qua nhanh hai mươi ngày, Bùi Nhị Lang rốt cục gửi tới bốn lượng bạc.